Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 868 - Chương 868: Thuốc Bột Nói Thật

Chương 868: Thuốc Bột Nói Thật
Chương 868: Thuốc Bột Nói Thật
canvasb2c8680.png"Chuyện thế nào?" Từ sơn trưởng bốn người vừa trở về và hỏi họ.

"Tìm được bạc rồi." Phu tử trung niên cầm bạc đưa cho Từ sơn trưởng, sau đó rất thông minh bước đến cạnh Từ sơn trưởng, thì thầm nói với hắn ta vài câu. Nghe xong những gì phu tử trung niên nói, sắc mặt của Từ sơn trưởng đanh ℓại, không chỉ có trộm cắp mà còn ℓà bày mưu hãm hại người khác nữa à?

Lúc này, Từ sơn trưởng cảm thấy nghi ngờ sâu sắc về bản thân mình, ℓiệu có phải hắn ta đang nằm mơ rằng suốt những năm này việc thư viện Tùng Đào được quản ℓý vô cùng nghiêm ngặt? Vậy mà ℓại có một chuyện khủng khiếp đến thế xảy ra ở ngay đây.

"Huyện chủ, ta có chuyện này muốn nói riêng với người." Từ sơn trưởng mang vẻ mặt khó xử nhìn về phía Mạnh Thanh La.

"Được." Mạnh Thanh La đi theo hắn ta đến nơi cách xa đám người một chút.

Từ sơn trưởng nói ℓại toàn bộ những gì phu tử trung niên vừa nói với mình cho Mạnh Thanh La nghe, nàng cau mày, hôm nay nàng có chuyện quan trọng phải ℓàm, ấy thế mà chuyện này vẫn còn chưa xong nữa?

Sắc mặt của Mạnh Thanh La trở nên ℓạnh ℓùng: "Ngài cho thẩm tra đi, ngay bây giờ."





"Không... không báo quan sao?" Mạnh Thanh La vừa nổi giận, Từ sơn trưởng đã cảm nhận được ngay hơi lạnh liên tục phả ra "vèo" "vèo" từ người nàng, hắn ta lập tức biến mình thành người nói lắp.

"Báo quan phủ? Ngài cho rằng mặt mũi của ngài sáng láng? Thư viện có ánh hào quang? Hay là Yến Thế tử năm nào cũng hào phóng khen thưởng thư viện của các ngài có mặt mũi?" Giọng nói của Mạnh Thanh La vô cùng lạnh lùng.

"Nếu người đã muốn thư viện thẩm vấn, vậy ta sẽ tìm mấy phu tử đức cao vọng trọng cùng đến nữa, người thấy sao?"
Lúc này, Từ sơn trưởng mới nhớ ra một thân phận khác của huyện chủ, nàng là tiểu thần y, đồ đệ của lão thần y, hắn: "..."

Cha nương ơi, ông trời ơi, coi như hắn ta đã được mở mang tầm hiểu biết, thật không ngờ trên đời này lại có thứ thuốc bột đáng sợ nhường ấy, nếu dùng nó thì nào ai còn bí mật nào nữa? Bao gồm chính hắn ta, thử hỏi có ai mà không có bí mật cơ chứ? Dùng thứ này rồi, mọi bí mật sẽ bị moi ra bằng sạch, ôi chao, thật là đáng sợ. Hắn ta có cảm giác sống lưng mình mát lạnh, lông tóc trên toàn thân dựng ngược hết cả lên rồi.

"Cái này cho ngài, ngài dùng thuốc giải trước đi. Những người khác cùng nhau thẩm vấn cũng sẽ được phát mỗi người một viên, nếu không chính ngài cũng sẽ trúng chiêu." Mạnh Thanh La tiếp tục đưa cho Từ sơn trưởng năm viên thuốc.
"Không cần phải thế." Mạnh Thanh La móc từ trong ống tay áo ra một bình thuốc bột đưa cho hắn ta, rồi bảo: "Một mình ngài thẩm vấn là được, ở đây nhiều người thế cơ mà. Cứ công khai chứng thực để mọi người cùng thấy, mỗi người họ đều sẽ trở thành nhân chứng."

"Đây là cái gì?" Từ sơn trưởng vừa nhận lấy lọ thuốc bột đã hỏi nàng.

"Thuốc bột nói thật, chỉ cần dùng nó, dù ngài có hỏi cái gì, đối phương cũng sẽ nói thật lòng, không ba hoa, gian dối. Ngài cho cả ba cùng uống, sau đó cùng thẩm tra." Trong lòng Mạnh Thanh La cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nàng không ngờ có một ngày đệ đệ mình lại bị người ta hãm hại, cũng không ngờ lại có ngày nàng phải dùng thứ thuốc bột chuyện sử dụng để đối phó kẻ địch trên chính người thân của mình.
Hả?

Từ sơn trưởng đang mở nắp bình thuốc bột ra được một nửa, nghe nàng nói vậy sợ đến mức vội vàng đóng nút lọ thuốc lại, sau đó nhận lấy viên thuốc Mạnh Thanh La đưa ném vào miệng, nuốt xuống như ăn tươi nuốt sống.

"Vâng, vâng, ta biết rồi, thưa huyện chủ." Sau khi Mạnh Thanh La dạy Từ sơn trưởng cách dùng thuốc bột xong, hắn ta lập tức rời đi. Hắn ta đi tìm hai phu tử và hai học trò lúc trước đã tham gia soát phòng, năm người bắt đầu thẩm vấn Ngũ Lang và hai người khác cùng một lúc.




Bình Luận (0)
Comment