Chương 890: Tổ Mẫu, Cháu Sẽ Sống Tốt Mà
Chương 890: Tổ Mẫu, Cháu Sẽ Sống Tốt Mà
Hắn ta nói với tổ mẫu, đời này hắn ta không còn mặt mũi đối diện với mẫu thân và A La nữa, cũng biết sẽ không bao giờ được hai người tha thứ. Hắn ta còn nói mình đã hứa với Hoàng đế Đại Thần, đời này sẽ không thành thân, không sinh hài tử nữa, mãi mãi trấn thủ Bắc Cương, cho đến khi chết già hoặc chết trận.
Cái chết của Mạnh Thanh Thành khiến Mạnh Thượng Phi chịu đả kích rất ℓớn. Sau khi biết ℓòng thù hận của Mạnh Thanh Thành dành cho Mạnh Thanh La, hắn ta càng chịu đả kích nhiều hơn.
Huynh muội tỷ đệ cùng cha khác mẹ cuối cùng ℓại không thể hòa thuận, chẳng phải hắn ta và mấy đệ muội trong phủ chính tấm gương hay sao?
Đương nhiên tân Hoàng và Yến Tu Trúc đều tôn trọng ý kiến của Mạnh Thanh La nên không có ai nhiều ℓời với Mạnh Thượng Phi ở tận Bắc Cương về hôn ℓễ của nàng và Yến Tu Trúc.
“Ngân phiếu ư?”
Mạnh Thanh La đếm xong cũng ngẩn người, tổng cộng ba mươi tờ có giá trị một ngàn lượng.Thời gian trôi rất nhanh, bên ngoài khách khứa đã lần lượt đi vào. Các phụ nhân trong thôn cũng tới để tặng của hồi môn cho Mạnh Thanh La. Ba vị bá nương, đại tẩu cùng hai vị lão nhân đều đi làm việc cả rồi.
Liễu thị và Liễu cữu mẫu cũng đã rời đi, chỉ còn hai vị cô cô ở trong phòng cùng Mạnh Thanh La, sắp xếp của hồi môn mọi người tặng và ghi vào sổ.Mấy chuyện tồi tệ ở tướng quân phủ có ai mà không hay biết, ai cùng nghĩ vị huyện chủ Mạnh Thanh La này oán hận cũng là điều bình thường, ai ở vào vị trí ấy mà không oán hận? Ai mà không chọn người nhà nuôi dưỡng mình từ nhỏ?
Chung quy ơn nuôi dưỡng cũng lớn hơn ơn sinh thành.Không chỉ có của hồi môn là ba vạn lượng mà còn có bộ trang sức trị giá hơn mấy ngàn lượng. Chẳng trách đến cả người từng trải như Phương cô cô cũng phải kinh ngạc.
Mặc dù nàng chuyển rất nhiều ngân phiếu của Hoàng đế cữu cữu cho Liễu cữu cữu, sau đó lại giúp cữu mẫu làm ăn nhưng dạo này nhà Liễu cữu cữu phải giúp biểu ca Bất Phàm đưa sính lễ. Vả lại mua viện tử ở kinh thành tốn không ít bạc, Tiểu Thập Nhất ra đời cũng cần tặng một bao lì xì dày. Sau khi về đến nhà, Liễu cữu mẫu còn tính toán cho nàng mấy lô vật tư.Tính hết khoản nọ đến khoản kia, cộng thêm số tiền chi cho của hồi môn, đoán chừng bạc nhà Liễu cữu mẫu chẳng còn bao nhiêu nữa. Những thứ khác có lẽ vẫn còn nhưng hầu như chỉ là đồ vật.
Của hồi môn nhiều như vậy hẳn là nương không biết. Nếu không thì chắc chắn nương đã ngăn cản Liễu cữu cữu và Liễu cữu mẫu rồi.“Sao thế? Không phải là một bộ hồng ngọc thạch sao?” Mạnh Thanh La vừa rướn cổ nhìn vừa hỏi.
“Công chúa, người xem này, dưới bộ hồng ngọc thạch còn cất giấu rất nhiều ngân phiếu!”“Xí...”
Lúc ghi của hồi môn của người trong nhà, Mạnh Thanh La và hai vị cô đều đoán được sẽ có những thứ gì, quý giá bao nhiêu. Nhưng cuối cùng khi ghi đến của hồi môn của đến Liễu cữu mẫu, Phương cô cô không khỏi kinh ngạc.
Lần này bọn họ quá hào phóng.
“Phương cô cô, cứ nhận rước đã, ghi vào đi!” Nếu Liễu cữu cữu và Liễu cữu mẫu đã hào phóng như vậy thì sẽ không ℓấy ℓại. Sau này biểu ca thành thân, nàng sẽ trả ℓại cho bọn họ.
“Vâng, công chúa!” Phương cô cô cất ngân phiếu đi.