Chương 892: Thành Thân Thật Sự Rất Phiền Phức
Chương 892: Thành Thân Thật Sự Rất Phiền Phức
Thành thân, thành thân, thành thân cái con khỉ?
Bận rộn chết đi được!
Không xuất giá có được không? Không thành thân có được không?
“Minh cô cô, ta muốn uống nước!” Mạnh Thanh La chỉ vào mình, nói với hai vị cô cô, nàng đã khóc đến nỗi khô cả giọng.
Nhìn Yến Thập Nhất như vậy, Mạnh Thanh La không khỏi phì cười: “Thập Nhất, làm gì thế? Trong phòng này không còn ai khác đâu, chỉ có hai cô cô của ta thôi, không cần che mặt.”
“Ồ, không có người ngoài sao.” Lúc này Yến Thập Nhất mới bỏ bàn tay bé nhỏ xuống, nhưng gương mặt nhỏ vẫn ửng đỏ. Hắn ta lập tức đưa bọc đồ cho Mạnh Thanh La: “Cửu tẩu, mẫu phi của cháu nhờ cháu đưa cho tẩu!”
Mẫu phi cũng thật là, để một nam hài tử như hắn ta tặng của hồi môn cho đại tẩu. Hắn ta còn không biết nên nói gì với cửu tẩu nữa, trông rất ngượng ngùng.“Ừ, đúng vậy.” Mạnh Thanh La gật đầu cười.
“Oa, ca ca, nương sắp gả cho cha rồi, chúng ta sắp có muội muội rồi ư?” An An mừng rỡ khoa tay múa chân, Bình Bình cũng vui đến nỗi ở nhảy nhót trong phòng.
Mạnh Thanh La: “...” Có muội muội hay không nàng thật sự cũng không biết!“Nương, tặng của hồi môn là gì ạ?” Hai huynh đệ An An và Bình Bình tò mò nhìn bọc đồ lớn mà Thập Nhất thúc đưa cho nương.
“Đó là tặng lễ vật và tiền của cho người sắp làm tân nương.” Mạnh Thanh La mỉm cười giải thích với hai nhi tử, không hề nói qua loa để lừa hai đứa nhỏ.
“Vậy là nương sắp thành tân nương, sắp gả cho cha rồi, phải không?” An An hỏi.“Công chúa, nô tỳ đi rót cho người ngay!” Minh cô cô vội vàng đứng dậy đi rót nước.
Giọng Mạnh Thanh La đã khô khốc, hai vị cô cũng rất mệt, một người cất đồ, một người ghi tên. Thỉnh thoảng họ còn phải tỏ ra vui vẻ và trò chuyện vài câu với khách khứa, cảm ơn bọn họ đã có lòng đến tặng thêm của hồi môn cho công chúa.
“Ôi trời, cuối cùng là được thoải mái!” Sau khi uống ừng ực hết một cốc nước lớn, Mạnh Thanh La cảm thán.“Ấy? An An, Bình Bình, Yến Thập Nhất, các con các làm gì thế? Vào trong đi!” Mạnh Thanh La mới vừa đặt cốc nước xuống đã nhìn thấy hai nhi tử nhà mình và Yến Thập Nhất lấp ló ở cửa phòng, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Nương, nương...” Hai huynh đệ An An và Bình Bình lon ton chạy vào, An An vừa vào phòng đã chu cái miệng nhỏ: “Nương, Thập Thất thúc nói muốn đến để tặng thêm của hồi môn cho nương. Thúc ấy còn nói trong phòng có nhiều nữ tử quá, hết nhóm này đến nhóm khác tới nên thúc ấy cứ ngại đi vào. Thúc ấy đã muốn đến từ lâu rồi.”
An An nói xong, Yến Thập Nhất mới làm ra vẻ không nghe thấy gì, che mặt đi vào, trong tay còn xách một cái bọc lớn.“A, cảm ơn Thập Nhất, cảm ơn mẫu phi của cháu.” Mạnh Thanh La nói cảm ơn, nhận lấy bọc đồ rồi đưa cho Phương cô cô.
“Cửu... Cửu tẩu, cháu ra ngoài chơi đây!” Cuối cùng cũng đưa được đồ, Yến Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuồn khỏi phòng Mạnh Thanh La.
“Ha ha, đứa nhỏ này...” Mạnh Thanh La bật cười, lúc uống sữa bình với An An cũng đâu thấy cháu xấu hổ như vậy.
Hai huynh đệ vui vẻ đến nỗi sắp xoắn ℓại thành cái bánh ma hoa rồi, chỉ thiếu điều nhìn nhau ℓắc mông và nói “áu, Tarzan”, “áu, Jenny” nữa thôi!
Hai huynh đệ ăn mừng xong ℓại nghĩ tới chuyện gì đó, An An hét ℓên: “Ca ca, chúng ta cũng phải tặng của hồi môn cho nương. Hồi sinh nhật chúng ta nhận được nhiều ℓễ vậy như vậy, hay ℓà ℓấy một ít tặng cho nương có được không?”