Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 896 - Chương 896: Cửu Tẩu, Chúng Ta Chờ Cùng Tẩu

Chương 896: Cửu Tẩu, Chúng Ta Chờ Cùng Tẩu
Chương 896: Cửu Tẩu, Chúng Ta Chờ Cùng Tẩu
canvasb2c8960.png“Được rồi.” Mọi người tản ra, quay về chỗ, chỉ có Yến Thập Nhất và người của hắn ta vẫn đứng tại chỗ không rời đi.

“Cửu tẩu, chúng ta chờ cùng tẩu.”

“Được, tùy ngươi.”

canvasb2c8961.png“Yên tâm đi, đám Tiểu Dật sẽ không có việc gì đâu.” Mạnh Thanh La an ủi hai người họ rồi bước tới bên ngoài xe ngựa của tổ mẫu, nói chuyện vài câu với Nhâm ma ma để hai người họ không phải ℓo ℓắng, không có chuyện gì to tát cả.

Có kinh nghiệm trước đây Mạnh Thanh La đã từng trị thương cho mình, Tiểu Dật cực kỳ ăn ý phối hợp với nàng. Mạnh Thanh La nhanh chóng khử độc vết thương trên cánh tay của hắn ta, khâu mấy mũi rồi cầm máu, sau đó băng bó kỹ lại.

Tiếp đến nàng lại bắt mạch cho hắn ta, cũng may không có nội thương.

“Được rồi, lên xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
Chuyện xảy ra vừa rồi quá nguy hiểm, hắn ta còn tưởng rằng hôm nay cái mạng nhỏ của mình sẽ nằm lại ở đây, mình sẽ không còn được gặp lại thần y tỷ tỷ nữa.

“Cởi áo ngoài ra, ta giúp ngươi xử lý vết thương trên tay.” Mạnh Thanh La thấy trên cánh tay hắn ta có máu tươi nhỏ xuống thì lập tức nói.

“Ài, ta biết rồi.”
“Vâng.” Vũ Tiểu Dật ngoan ngoãn trở về xe ngựa.

“Huyện chủ, ngươi không trị thương cho ta à, máu của ta sắp chảy hết rồi, ta sẽ chết mất...” Sở Tử Dữ đau khổ nhìn chằm chằm Mạnh Thanh La nhưng lại không dám ghen tỵ với Tiểu Dật, bởi vì Tiểu Dật đã bị hắn ta liên lụy.

“Nếu muốn trị thương thì phải cởi quần ngoài ra trước.”
“Hả? Cởi? Cởi quần ở chỗ này ư?”

“Ngươi không cởi thì làm sao ta khám vết thương và điều trị cho ngươi được? Đại nam nhân gì mà cứ nhăn nhăn nhó nhó, ai mà thèm nhìn?” Mạnh Thanh La ghét bỏ nhìn hắn ta.

“Các ngươi đi đi, đi hết đi, không được phép nhìn.” Sở Tử Dữ đỏ mặt, xua tay đuổi người.
Chiếc xe ngựa dừng lại, có ba người bước xuống từ trong xe. Người đi đầu chính là Sở Tử Dữ, người thứ hai là Vũ Tiểu Dật, cuối cùng là Tùng Thanh.

Ba người nhìn có vẻ khá chật vật, tóc tai rối tung xõa trên vai, quần áo trên người dính đầy tro bụi, có chỗ còn bị mài rách.

“Sao rồi? Mọi người không bị thương chứ?” Mạnh Thanh La nhảy xuống xe ngựa, cầm hòm thuốc tiến về phía bọn họ.
“Mấy người chúng ta đều không có việc chỉ, chỉ có Sở công tử và Tiểu Dật...” Bị thương.

“Có việc, có việc... Chân ta bị thương, cánh tay của Tiểu Dật cũng bị thương...” Sở Tử Dữ thấy Mạnh Thanh La thì như đứa trẻ gặp nương, không chờ Long Nhất nói hết câu, hắn ta đã tủi thân kêu gào ầm ĩ.

“Huyện chủ.” Đã mấy tháng trôi qua, một lần nữa gặp được thần y tỷ tỷ của mình, Vũ Tiểu Dật chịu đựng cơn đau trên cánh tay, lập tức vui vẻ gọi to.
Hiện giờ đã là chín đánh tám, có cao thủ ở đó, nhất định họ sẽ không có việc gì.

Quả nhiên Mạnh Thanh La đoán không sai, bọn họ chỉ chờ một chút thời gian là đám người Long Nhất đã trở lại.

Long Nhất cưỡi ngựa, Vũ Nhị Bảo đánh một chiếc xe ngựa, đằng sau đó là mấy cao thủ hộ vệ của Yến Thập Nhất.


Các nữ quyến ở trên xe đều không xuống, chỉ có Yến Thập Nhất và hộ vệ của hắn ta ở đây, cùng với mấy đứa nhóc ở trên xe ngựa của Mạnh Thanh La đang tò mò ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Mọi người: “...” Vẫn quây thành vòng tròn xung quanh Sở Tử Dữ.

Mạnh Thanh La: “...” Già mồm, xem ra vết thương không nặng ℓắm, nếu không thì hắn ta đã chẳng còn sức mà ngượng ngùng.

Sở Tử Dữ: “Không, không phải ta già mồm, nam hài tử ở bên ngoài cũng phải tự bảo vệ bản thân, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải nữ ℓưu manh. Không phải ai cũng có thể... quang minh chính đại giống như Huyện chủ ngươi!”







Bình Luận (0)
Comment