Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 919 - Chương 919: Động Phòng 2

Chương 919: Động Phòng 2
Chương 919: Động Phòng 2
canvasb2c9190.png“Đưa vào động phòng!”

Người xướng ℓễ vừa dứt ℓời, xung quanh ℓập tức ồn ào náo nhiệt, không an tĩnh như trước, tiếng chúc mừng và trêu ghẹo vang ℓên ℓiên tiếp.

Sau đó, phụ nhân toàn phúc và hỉ nương dẫn tân nương vào động phòng ℓà được, nhưng Yến Tu Trúc ℓại không yên tâm. Hắn bỏ mặc mọi người trong chính đường, nằng nặc kiên trì đích thân đưa người đến trong phòng mới an tâm.

canvasb2c9191.pngTheo quy củ của Đại Yến, nếu ℓúc này tân ℓang không nhắc tới thì còn cần chờ tân ℓang ra ngoài uống rượu mừng với khách khứa, sau đó quay ℓại phòng mới có thể xốc khăn voan, uống rượu hợp cẩn.

Trên trời làm chim liền cánh!

Dưới đất là cây liền cành!

Một đôi tân nhân khiến người hâm mộ xiết bao!

Hỉ nương nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Thế tử, nên ngồi phúc rồi!”
Mạnh Thanh La cũng nhận kéo hỉ, xén một lọn tóc nhỏ của chính mình.

Hỉ nương buộc tóc hai người lại với nhau, cho vào hà bao chuẩn bị sẵn từ trước, giao cho hai người tự mình cất kỹ, còn luôn miệng niệm lời may mắn, ý tứ là tóc đen buộc lại, hai người là phu thê kế tóc, về sau cần tôn trọng nhau như khách, nắm tay nhau từ tóc đen đến đầu bạc.

Sau khi kết tóc, hỉ nương và phụ nhân toàn phúc ném táo đỏ, hạt dẻ, long nhãn, bách hợp… chuẩn bị từ trước về phía hai người, chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp.

Hóa ra hắn chính là người có thể điểm tô tươi đẹp thời thanh xuân của nàng, ấm áp cuộc đời sau này của nàng!

Tìm kiếm bao lâu, làm người hai đời, cuối cùng nàng cũng tìm được người trong lòng là hắn. Là tâm động, là choáng ngợp, là ấm áp…

Mà Yến Tu Trúc thấy Mạnh Thanh La khoác áo gả đỏ thẫm thì trong lòng cũng nghĩ tương tự. Cô nương trước mắt tô đẹp thời gian qua đi của hắn, làm bạn hắn mỗi năm tháng sau này, là hạnh phúc, là may mắn, là rung động, là quãng đời còn lại…

Mọi người trong phòng thấy đôi tân nhân này nhìn lẫn nhau ngẩn người thì không khỏi buồn cười, thật đúng là trời đất tạo nên một đôi!
Yến Tu Trúc nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhưng trước hết giúp Mạnh Thanh La gỡ mũ phượng trên đầu xuống trước. Hắn cũng không có mượn tay người khác, tự mình giúp Mạnh Thanh La bỏ mũ.

Hỉ nương lại sợ đến ngây người!

“Ai nha, mãi mới nhẹ nhõm một chút.” Mũ phượng được gỡ xuống, Mạnh Thanh La lập tức cảm thấy mình có thể thở ra hơi, thật sự quá nặng.

Yến Tu Trúc giúp Mạnh Thanh La gỡ mũ phượng, lại nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, nhận lấy kéo hỉ do hỉ nương đưa qua, xén một lọn tóc đen nhỏ của mình xuống.
Tân lang tiếp khách, tân nương tử phải đội khăn voan đỏ ngồi ngay ngắn trên giường chờ đợi, đó là một việc rất vất vả. Yến Tu Trúc làm sao nỡ để Mạnh Thanh La chịu tội như vậy.

Hỉ nương vừa nghe đã hiểu ý Yến Tu Trúc, lập tức giao gậy hỉ cho Yến Tu Trúc.

Yến Tu Trúc nhận lấy, lên tiếng nhắc nhở Mạnh Thanh La: “Tức phụ, ta chuẩn bị xốc khăn voan.”

Mạnh Thanh La chưa bao giờ nghĩ đến quy củ gì cả, lập tức đáp ngay: “Được, được, vậy chàng nhanh lên.”
Người trong phòng: “…” Thôi, thôi, cũng quen rồi. Đôi tân nhân này đều không chú trọng gì cả.

Yến Tu Trúc hưng phấn kích động, duỗi bày tay run rẩy tới, nhẹ nhàng xốc khăn voan của Mạnh Thanh La lên.

Khăn voan đỏ vừa giở lên, hai người đối mắt, lập tức đều bị vẻ ngoài của đối phương khiến cho choáng ngợp.

Mạnh Thanh La nhìn Yến Tu Trúc mặc một thân đỏ, chẳng khác nào công tử từ trong tranh bước ra. Nàng cảm thấy Yến Tu Trúc mặc đồ trắng thanh thoát tựa trích tiên, mặc đồ tím quý khí thiên thành, mặc đồ màu xanh lục thì thành thục ổn trọng, mà mặc đồ đỏ lại nóng rực sáng chói, quyến rũ người như yêu ma.








Bình Luận (0)
Comment