Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 927 - Chương 927: Nên Kết Thúc Rồi

Chương 927: Nên Kết Thúc Rồi
Chương 927: Nên Kết Thúc Rồi
canvasb2c9270.png“Tiểu tiểu thư… Yến Thế tử.” Thấy nhóm Mạnh Thanh La, Dung ma ma ℓại càng kích động hơn.

“Ma ma vất vả rồi!”

Mạnh Thanh La nhìn mái tóc bạc trắng của Dung ma ma, thầm thở dài, chẳng mấy nữa thôi, mọi người sẽ được giải thoát.

canvasb2c9271.pngChẳng qua Mạnh Thanh La muốn báo thù cho tổ mẫu và nương, nên thỉnh thoảng ℓại bảo Dung ma ma cho thêm một giọt ℓinh tuyền vào nước để giữ mạng cho bà ta, chứ không thì bà ta đã đi đời từ ℓâu rồi.

Nếu không do bà ta, A La nhà hắn đã không gặp bao trắc trở như thế, cũng không thiếu thốn tình thương của nương.

Khi thấy quý công tử tuấn tú như Yến Tu Trúc, lão Cừu thị vốn đang ngơ ngác lập tức tỉnh táo hoàn toàn, giờ nghe thấy giọng điệu che chở Mạnh Thanh La của hắn, bà ta kích động tới mức bắt đầu giãy giụa trên giường.

Bà ta nhớ rồi, đây chính là Yến Thế tử mà bà ta nằm mơ cũng muốn gả tôn nữ cho hắn, muốn bám vào Yến Vương phủ nhân cơ hội này, không ngờ…

Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ở tướng quân phủ và Cừu phủ, nhớ đến việc nhi tử của mình mất dần, tôn tử không còn nữa, nhà ngoại cũng mất, Cừu thị phát ra tiếng nghẹn ngào và nức nở…
Sau khi được kéo dậy, lão Cừu thị đang ngơ ngác cũng tỉnh táo. Những ngày qua, bà ta cứ lúc tỉnh lúc điên, nhưng đa số là điên.

Có lẽ do hôm nay tổ mẫu cũng đến đây nên bà ta lại tỉnh táo.

Bà ta nhìn người bước vào phòng bằng đôi mắt trũng sâu, bỗng kích động: “A, a, a…”

“Bà ta muốn nói gì thế?” Mạnh Thanh La hỏi Dung ma ma.
Nên hai bé cưng sẽ không sợ.

Dung ma ma vào phòng trước, kéo người kia ngồi dậy khỏi giường.

Lão Cừu thị đã gầy gò tới mức trông không giống con người, khi tướng quân phủ và Cừu phủ gặp chuyện, tóc bà ta vẫn đen, chỉ lấm tấm bạc, mặt mũi hồng hào, được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Còn bây giờ, mái tóc bạc trắng của bà ta bết dính vào da đầu, mắt hõm sâu, mặt đầy nếp nhăn, răng cũng rụng hết…
Từ khi còn nhỏ, hai bé cưng đã chạy nạn cùng nàng, cũng chứng kiến thứ mà rất nhiều tiểu hài tử chưa từng thấy.

Hơn nữa, hai bé cưng là người của hoàng thất, không thể bao bọc quá được, hơn nữa Bình Bình còn là người thừa kế của Đại Thần, phải cho bé biết, cho bé hiểu mọi trò mưu ma chước quỷ.

Ngay cả với An An cũng thế, trong hoàng thất ít tình thân, cho dù bé không muốn hại người thì cũng không thể dạy bé suy nghĩ quá ngây thơ, không biết đề phòng người khác.

Hôm nay dẫn hai bé cưng tới đây, Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc đã chuẩn bị trước rồi, tối qua hai người đã nói cho hai bé cưng biết người mà họ gặp hôm nay là ai, tại sao bà ta lại ở Long Tu Câu…
Dù sao cũng do bà ta tạo nghiệp, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Lão Cừu thị đang nằm trên giường vẫn còn chút ý thức, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, người nằm trên giường như bà ta lập tức kích động, phát ra tiếng “a, a, a…” như ma quỷ.

Tổ mẫu nhìn Bình Bình và An An đang được Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc dắt, lo lắng nói: “A La, để Bình Bình và An An ở ngoài đi, không cần vào.”

Nhưng Mạnh Thanh La lại lắc đầu: “Tổ mẫu yên tâm, không sao đâu, cứ để hai đứa đi theo cũng được.”
“Giờ bà ta không điên nên nhận ra tiểu thư và tiểu tiểu thư.” Dung ma ma đã hầu hạ lâu ngày, có thể đoán được ý của lão Cừu thị qua nét mặt bà ta.

“Nhận ra à? Tốt lắm!” Mạnh Thanh La gật đầu: “Dung ma ma giới thiệu người ở đây cho bà ta biết đi, dù sao bà ta cũng từng là tổ mẫu trên danh nghĩa của ta, cũng từng rất mong ta được gả vào Yến Vương phủ.”

“Vâng, tiểu tiểu thư.”

“Dung ma ma, A La đã là Thế tử phi của ta, là Công chúa Đại Thần, sau này nếu ngươi gặp nàng ấy thì nên gọi là Thế tử phi.” Không ngờ Yến Tu Trúc lại rất bảo vệ nàng, bình thản sửa cách gọi của Dung ma ma, ánh mắt hắn khẽ lướt qua mặt lão Cừu thị.


Không còn, không còn nữa, mất hết rồi…

Mọi thứ mà bà ta muốn, mọi thứ mà bà ta tốn cả đời, tốn bao tâm trí để tranh giành không còn nữa.

Tất cả chỉ ℓà giấc mộng dài!







Bình Luận (0)
Comment