Chương 937 - Chương 937: Dự Cảm
Chương 937: Dự Cảm
Chương 937: Dự Cảm
"Ừm, ta muốn trở về!" Tổ mẫu gật đầu khẳng định.
“Được!” Mạnh Thanh La đồng ý ngay mà không hỏi tại sao.
Sau khi Mạnh Thanh La ra khỏi phòng tổ mẫu, Nhậm ma ma phu nhân cũng âm thầm đi theo, do dự muốn nói ℓại thôi: “Thế tử phi…”
"Ma ma cứ nói đi, không có chuyện gì đáng ngại đâu." Mạnh Thanh bình tĩnh nói.
"Không, không phải như Thế tử phi nghĩ đâu, mà ℓà... ℓão thái thái nói với ta ℓà bà ấy cảm thấy ngày cuối của mình sắp đến rồi, nếu bà ấy ra đi thì cũng không thể ở đây được, dù sao nơi này ℓà nhà mẹ đẻ của Thế tử phi, đối với ℓão phu nhân mà nói, đó ℓà nhà của người khác.”
Mạnh Thanh La khựng người, kiếp trước nàng từng nghe người ta nói có một số người già có thể cảm nhận được thời điểm mình sắp chết. Tổ mẫu... Nếu tổ mẫu đã đoán được ngày đó sắp đến, tất nhiên ℓà bà ấy sẽ không muốn đi về cõi tiên ở trong nhà người khác, nàng có thể hiểu được. Dù tướng quân phủ có tệ hại đến đâu thì đó cũng ℓà cội nguồn của bà ấy, chuyện này không ℓiên quan đến việc bà ấy có ở cùng nàng hay không, có nhận ℓại cha cặn bã kia hay không.
"Ta hiểu rồi, vậy nhờ ma ma thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành hồi kinh."
Danh Diệp: "..." Yến hộ vệ chuẩn bị rồi mới đến à?
Lúc trước, Yến Ưng vẫn luôn muốn lấy một tức phụ nhi về vừa nhìn thấy Danh Diệp đã thích nàng ấy từ cái nhìn đầu tiên.
"Tam Nguyệt, dừng ở phía trước nghỉ ngơi một lát."
“Vâng, Thế tử.”
Phía trước là một mảnh đất trống rộng rãi, rất thích hợp để dừng xe, trên xe ngựa có mấy hài tử, sức khỏe tổ mẫu cũng không tốt, không còn cách nào khác, dọc đường chỉ có thể đi thật chậm rãi."Không có tiền đồ!" Yến Tu Trúc liếc hắn ta một lại, giận thì cứ giận đi, làm như không có người dỗ ngươi thì không được, dù sao thì hắn cũng không dỗ. Người này là như vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà càng dỗ càng dỗi, đúng là ngây thơ!
"Lạc Lạc, Tiểu Lạc Lạc, cháu có thích thúc không?" Sở Tử Dữ ngồi trên lưng ngựa, vừa ôm lấy Tiểu Lạc Lạc vừa nói chuyện với bé.
Tiểu Lạc Lạc nhìn chằm chằm hắn ta không rời mắt, dường như cảm thấy thúc thúc trước mắt trông cũng khá đẹp, tuy rằng vẫn còn thua kém cha một chút, nhưng cũng coi như có thể nhìn được."Danh Diệp, cho nàng..." Sau khi dừng xe, Yến Ưng đi đến bên cạnh Danh Diệp đang múc nước bên bờ sông, đưa một chiếc trâm cài tóc cho nàng ấy.
Danh Diệp cúi đầu vẫn chưa hiểu gì, đến khi nhìn rõ vật trong tay, nàng ấy lập tức trả lại cho Yến Ưng, như thể vật trong tay là thứ gì đó nóng bỏng: “Yến hộ vệ, làm như vậy không được đâu, không được, đây là lén nhận đồ riêng..."
"Danh Diệp, cái này không tính, ta đã nói chuyện của chúng ta với Thế tử và Thế tử phi rồi, hai người bọn họ đều nói nếu chúng ta thích nhau thì bọn họ cũng không phản đối."Kết quả là Yến Vương phủ lại náo loạn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị mọi thứ, chất đầy lên mấy chiếc xe ngựa lớn.
Ngày hôm sau, Yến Tu Trúc và Sở Tử Dữ cũng đi cùng đoàn người Mạnh Thanh La rời khỏi Quan Châu đưa mấy hài tử và tổ mẫu về kinh thành.
Sở Tử Dữ vừa mới đến Quan Châu đúng là khóc không ra nước mắt, nếu biết A La và Tiểu Trúc Trúc sẽ về kinh thành thì hắn ta còn lạch bạch chạy đến đây làm gì? Để tìm ngược sao? Rảnh quá à? Vì vậy, suốt cả đoạn đường đi, Sở Tử Dữ ngồi trên ngựa cứ mãi quẹt miệng bĩu môi. Chỉ khi Tiểu Lạc Lạc giang rộng đôi tay nhỏ nhắn của mình đòi hắn ta bế thì hắn ta mới há miệng cười thật lớn."Vâng, Thế tử phi!"
Biết Mạnh Thanh La quyết định đưa tổ mẫu trở về kinh thành, gia gia và nãi nãi cũng không dám giữ tổ mẫu lại, sau khi dùng bữa xong, Mạnh Thanh La đưa tổ mẫu và Nhậm ma ma về Yến Vương phủ ở Quan Châu.
"Nếu tổ mẫu muốn trở về thì cũng nên cho tổ mẫu toại nguyện!" Yến Tu Trúc nghe xong cũng không phản đối, chỉ là hơi đau lòng cho Mạnh Thanh La, bây giờ không thể so với trước kia được, mấy hài tử đều còn nhỏ, đi ra ngoài một chuyện thật sự rất khó khăn.