Chương 963: Yến Thập Nhất 6
Chương 963: Yến Thập Nhất 6
Mạnh Thanh La đang vừa tản bộ vừa tán gẫu với Yến Tu Trúc ở hậu hoa viên của Vương phủ. Ba nhóc con Hỷ Hỷ, Nhạc Nhạc, Lạc Lạc chơi đùa tung tăng cạnh hai người.
"Cửu tẩu, cửu tẩu..." Có giọng nam thanh niên vang ℓên.
"Sao nghe như giọng Yến Thập Nhất?" Mạnh Thanh La hơi kinh ngạc.
Sao bọn họ không nghe nói chuyện đệ ấy đính hôn rồi!
"Y quán nói không sai, nếu trong quá trình lật xe ngựa, đầu bị va đập hoặc chịu rung động mạnh thì thật sự sẽ dẫn tới mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ vĩnh viễn." Mạnh Thanh La gật đầu.
"Vậy có thể chữa khỏi không?" Yến Tu Doãn nóng nảy: "Cửu tẩu nhìn nàng ấy xem? Cũng chỉ vì vừa mở mắt ra đã thấy đệ đầu tiên nên nhận định đệ là đại ca nàng, mỗi ngày quấn quýt lấy đệ, phiền lắm!"
"Bệnh trong đầu khó mà nói được. Ta sẽ tận lực chữa cho nàng, cuối cùng vẫn phải xem hiệu quả trị liệu." Mạnh Thanh La không dám bảo đảm."Cửu ca, cửu tẩu, để đệ chậm rãi kể cho hai người nghe."
Vì vậy, ba người vào lương đình trong hoa viên ngồi xuống, La Ngọc Quyên thấy ba đứa nhỏ Hỷ Hỷ, Nhạc Nhạc và Lạc Lạc thì không dính lấy Yến Tu Doãn nữa, tung tăng đi bắt bướm với ba bé con.
Yến Tu Trúc và Mạnh Thanh La nghe Yến Tu Doãn kể lại đầu đuôi câu chuyện mới biết thật sự có chuyện như vậy."À đúng rồi. Cửu tẩu, đây là lễ vật mẫu thân đệ chuẩn bị cho tẩu và mấy chất nhi. Không phải cái gì tốt đâu, toàn đồ ăn và đồ dùng thôi." Yến Tu Doãn đưa tay nải mang bên người cho Mạnh Thanh La.
"Đệ tới thì tới, mang lễ vật cái gì? Ta ở đây không thiếu gì cả! Mẫu thân của đệ thật là khách sáo." Mạnh Thanh La nhận lấy tay nải, ngoài miệng khách sáo hai câu.
Mạnh Thanh La và Yến Thập Nhất tương giao khá là tùy ý, nàng kéo tay nải về phía mình xong thì mở ra xem thử luôn. Bên trong là đủ loại điểm tâm, trang sức tóc cho tiểu hài tử vân vân. Nhưng Mạnh Thanh La còn lôi ra một phong thư ở bên trong.Không chờ Yến Tu Doãn trả lời, chỉ thấy tiểu cô nương nhanh chân đi tới trước mặt Mạnh Thanh La, nhìn nàng và Yến Tu Trúc, bật thốt ra: "Muội muội, đệ đệ!"
Hả?
Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc đồng loạt sững sờ, đều đưa mắt nhìn về phía Yến Tu Doãn. Yến Tu Doãn bất đắc dĩ chỉ ngón tay vào đầu mình, ý bảo: Nữ tử này đầu óc không bình thường!"Đây!" Vừa nhìn thấy chữ viết trên phong thư là của Phúc Vương gia, Mạnh Thanh La tiện tay giao cho Yến Tu Trúc.
Yến Tu Doãn thấy thư trong tay cửu ca thì cảm thấy toàn thân bất ổn: "Không phải đâu? Phụ vương và mẫu phi của đệ còn viết thư à? Có lời gì bọn họ không thể nhờ đệ chuyển cáo cơ chứ?"
Rõ ràng đây là biện pháp vòng qua hắn ta. Ngoài chuyện thành thân ra thì có chuyện gì phải tránh hắn ta đâu chứ!À, ra là thế!
Hai người hiểu đại khái, nhưng hiểu được rồi cũng rất nghi hoặc. Một đại cô nương, dù đầu óc có bệnh cũng đâu nên đi theo sau lưng tiểu tử này chứ? Phúc Vương phi có sốt ruột đến đâu cũng không đến mức bụng đói ăn quàng, đính cho nhi tử một cô nương đầu óc không tốt làm Thế tử phi chứ hả?
"Thập Nhất, vị cô nương này là thế nào vậy?" Mạnh Thanh La hỏi.
"Ta cũng không biết!" Yến Tu Trúc bình tĩnh nhìn hắn ta một cái, sau đó nhàn nhã dùng bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của mình chậm rãi mở bao thư, ℓấy giấy viết thư bên trong ra.
Chuyện gì cần nàng giúp?
Mạnh Thanh La cầm thư xem một ℓượt, ngoại trừ thăm hỏi ân cần theo ℓệ thường, nội dung phần ℓớn nhắc tới việc hôn nhân của Yến Thập Nhất. Trong thư, Phúc Vương phi tố khổ một thôi một hồi, mắng Yến Tu Doãn vô số ℓần. Hai tờ giấy viết thư thì một tờ rưỡi mắng Yến Tu Doãn, chỉ có nửa tờ còn ℓại nói chính sự.