Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 37

Bạch Cẩn cảm thấy hai ngày nay có thể là mình nghịch hành, sau hôm đón gió lạnh, lập tức đau đầu cảm mạo, lại còn ngạc nhiên nghênh đón mùa dâu đến trễ.

Ráng gượng nấu cho mình một nồi canh gừng xong, Bạch Cẩn bóp lỗ mũi uống hết một bát lớn, lấy ra cái chăn chiên dày nhất trong nhà, bọc lấy một cái đầu nhão nhoét chui vào chăn.

Lúc cô đổ bệnh không thích uống thuốc lắm, tưởng là đổ mồ hôi xong sẽ ổn một chút, kết quả là cảm mạo thì chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là mùa dâu thực sự đau đến khó chịu, trong bụng hình như có một con dao cắm vào, chầm chậm khuấy động huyết nhục, quấy rối khiến người ta không sống yên ổn được.

Bạch Cẩn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, đứng ngồi không yên, ôm túi chườm nóng mà không có tác dụng làm dịu gì cả. Cô khổ cực nghĩ, chắc chắn là hôm qua nhiễm lạnh, hôm nay lập tức liền nhận quả báo...

Run rẩy xuống giường, đang định lấy thuốc giảm đau ra uống, nhận được điện thoại Bùi Dương: “Rời giường chưa em?”

“Ừm...”

“Sao nghe yếu vậy, giọng vẫn khàn sao?”

“Không phải, vừa rồi em uống canh gừng, giờ họng hơi nóng...”

Bùi Dương hỏi rất mau: “Uống canh gừng? Là ngã bệnh à? Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không?” trong tay Bạch Cẩn để thuốc giảm đau, vốn định uống canh gừng, nghe thấy anh đặt vấn đề liên tiếp, đành phải trả lời trước: “Cảm vặt thôi, không có gì đáng ngại, chỉ là hơi choáng đầu, không cần đi bệnh viện.”

“Trong nhà có thuốc không? Ăn chưa? Đừng để bụng rỗng uống thuốc... Được rồi, vẫn để anh đến vậy, chờ anh, anh đến nhanh lắm.”

Đến khi Bùi Dương cúp điện thoại, Bạch Cẩn mới nhớ lại, quả thật mình không ăn bữa sáng, không ăn sáng thì không thể uống thuốc, không uống thuốc thì không còn sức làm đồ ăn sáng, không làm đồ ăn sáng thì không có đồ ăn, không ăn sáng thì không thể uống thuốc...

A, phiền quá luôn...

Cô bực bội gãi gãi tóc, hoàn toàn quên còn có thứ gọi là giao hàng. Cơn đau ngắn ở bụng dưới truyền đến, đột nhiên Bạch Cẩn cảm thấy rất buồn nôn, dạ dày lập tức bị khuấy động, canh gừng vừa uống hết như thủy triều cuồn cuộn toan xông lên cổ họng.

Cô tót tới nhà vệ sinh nôn tối đen trời đất ở bồn cầu, kiệt sức vịn bồn rửa tay thở, nhìn thấy gương mặt tiều tụy trong gương tấm, sắc mặt sạm đi, vành mắt sưng vù, bờ môi còn lên da.

Trời ạ, trông cũng xấu quá đi ——

Thật ra mỗi lần đến thời gian hành kinh cả mình mẩy Bạch Cẩn sẽ trở nên rất tiều tụy, vì cô đau bụng kinh tương đối kinh, mỗi tháng cô đều có ba ngày là không ra khỏi cửa, khỏi để bộ dạng mình doạ người khác.

Bình thường nhìn quen dáng vẻ bản thân đón mùa dâu, nhưng vừa nghĩ lát nữa Bùi Dương sẽ qua, Bạch Cẩn kêu r.ên trong lòng, rất muốn gọi điện thoại bảo anh đừng tới.

Trong bụng lại bốc lên một trận, Bạch Cẩn ôm bụng nôn đến nước chua ra cả, lúc này mới thong thả lại sức, miễn cưỡng súc miệng, đổ vào trên giường.

Cô níu lấy chăn cắn răng yên lặng nhẫn nhịn chịu đau đầu và cơn đau bụng, lại híp mắt một hồi.

Mê mê mang mang, nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, là Bùi Dương gọi cô tới mở cửa. Bạch Cẩn ôm túi chườm nóng tới cửa, vừa mở cửa lại bị gió lạnh rót một cơn, cơ thể mềm nhũn, chống đỡ hết nổi đổ về sau.

Bùi Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy bộ dáng cô thế này, lập tức giật nảy mình, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, luống cuống tay chân một tay ôm lấy cô.

“Sao yếu vậy em?” Bùi Dương cuống quýt ôm lấy cô, phát hiện cô còn nhẹ hơn mình trong tưởng tượng, luống cuống tay chân đóng cửa lại, định đi đến phòng ngủ cô buông người xuống, cúi đầu xuống lại trông thấy cháo trứng muối thịt nạc anh mua sắp nguội, lạch bạch đạp mấy bước đi đến phòng bếp đổ cháo vào bát.

Trong lòng anh rất bối rối, lại quên buông Bạch Cẩn xuống, chỉ biết ôm cô trong ngực mình, không muốn buông ra giây nào. Anh đi tới đi lui trong phòng, Bạch Cẩn bị tha đến là khó chịu, nằm trên anh đầu vai yếu ớt nói: “Em... em khó chịu quá, thả em lên trên giường đi... anh ôm như thế cũng rất mệt mỏi...”

Lúc này Bùi Dương mới lấy lại tinh thần, áy náy hôn trán của cô một cái, vội vã đi đến bên giường đặt cô xuống, lại kiểm tra thân nhiệt của cô, “Không cao quá, chắc không sốt... Sắc mặt kém vậy, là ăn đồ xấu nên đau bụng à?”

Bạch Cẩn lắc đầu, khó chịu không muốn nói chuyện.

Bùi Dương thấy cô không nói gì, xích lại gần dịu dàng nói bên tai cô: “Rốt cuộc là làm sao, nói cho anh được không? Đừng để anh lo lắng.”

Chuyện này sao lại nói cho đàn ông đàn ang như anh được?!

Cho dù đối với Bùi Dương, Bạch Cẩn cũng không thể thản nhiên bày dáng vẻ mình chật vật yếu ớt nhất cho anh thấy, huống hồ chuyện này lại đâu phải đổ bệnh, đối với đàn ông như Bùi Dương, Bạch Cẩn luôn cảm thấy hơi khó mà mở miệng. Vả lại lúc này mặt mình nhất định rất khó coi, tóc cũng không chải, cả mình mẩy mùi máu, còn có mồ hôi lạnh, thế này phải nói với anh làm sao?

Ngoảnh mặt về phía một bên, đầu chui trong chăn ồm ồm nói: “Không việc gì, chỉ là cảm vặt thôi, hơi đau đầu, ngủ một giấc là ổn. Nếu anh bận cứ đi trước đi, cảm ơn đã đến thăm em.”

Nói xong liền không để ý Bùi Dương nữa, tự nhắm mắt. Cô thật sự rất đau, lúc này cũng không đoái hoài tới tâm trạng Bùi Dương, lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách. Lúc cô chật vật khó chịu nhất đã quen một mình ở lại, đối với thiện ý và quan tâm của người khác cô luôn luôn lạnh lùng tránh đi, dù là giờ cô đã hơi ỷ lại Bùi Dương, cũng không thể hoàn toàn thay đổi tập tính ẩn tàng của mình.

Bùi Dương bị mệnh lệnh đuổi khách lạnh lùng này buộc tạm thời im lặng, anh nhíu mày thấy tủ đầu giường có đặt vào một hộp Ibuprofen, nhớ vừa rồi trong phòng bếp nhìn thấy canh gừng, anh đứng dậy đi nhà vệ sinh nhìn, quả nhiên, có một hộp băng vệ sinh đã mở ra.

* Ibuprofen có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.

Bùi Dương bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời lại hơi giận, cái cô này sao bướng bỉnh thế nhỉ? Chuyện này có gì mà không thể nói với bạn trai, đã đau thành vậy rồi còn chịu đựng?

Anh bước nhanh đến bên giường Bạch Cẩn, lúc đầu trong cổ còn nghẹn một hơi, thấy cô cuộn trong chăn trông nho nhỏ, tất cả bất mãn chỉ hóa thành thương yêu, đành phải than một câu: “Cái gì cũng không chịu nói, cố ý muốn để anh lo lắng hả? Anh biết hết rồi, đồ ngốc này.”

Còn nói: “Vẫn đau lắm hả, có muốn uống tí canh gừng nữa không? Anh đi giúp em hâm nóng.”

Bạch Cẩn nhô ra nửa gương mặt từ trong chăn: “... Không cần, vừa rồi em nôn ra hết rồi, giờ chẳng ăn nổi gì đâu...”

Bùi Dương nghe xong lại đau lòng, “Nghiêm trọng như vậy à?” Anh không biết nên làm những gì để làm dịu cơn khó chịu của cô, chỉ hận lúc trước mình không học y, đây là lần đầu Bạch Cẩn yếu ớt như vậy ở trước mặt anh, nhưng anh lại chẳng thể giúp gì.

Vẻ mặt anh không biết làm sao, xem ra còn bất an hơn cô, Bạch Cẩn đành phải miễn cưỡng mỉm cười, “Thật sự em không có sao, hay anh giúp em đổi túi nước nóng đi, cái này không nóng nữa.” Cô móc ra từ trong chăn túi chườm nóng đã không còn ấm đưa cho anh.

Bùi Dương đổi túi chườm nóng, nhét vào trong chăn cô, sờ đến tay cô, ngẩn người, “Bình thường... lúc này, đều đau như thế à?”

“Cũng không phải lần nào cũng thế, chỉ là trước lúc đến vừa hay chịu lạnh, nên là...”

Bùi Dương lại hỏi: “Chân có lạnh không? Có đi tất không?”

Không đợi Bạch Cẩn trả lời, anh an vị không nổi, mau chóng sờ đến cuối giường, tay thò vào trong chăn sờ thấy cổ chân Bạch Cẩn. Bùi Dương chỉ cảm thấy lạnh buốt, như miếng ngọc thạch không có nhiệt độ.

Bạch Cẩn thẹn thùng rụt lại, bị anh níu lại, “Đừng xấu hổ, anh chỉ giúp em làm ấm thôi.” lòng bàn tay anh nóng hổi, nhanh chóng xoa n.ắn khớp nối ở cổ chân cô và lòng bàn chân, “Chân ấm, cơ thể cũng sẽ ấm hơn, đây là ông Tống nói.” Anh an ủi cười một tiếng với cô.
Bình Luận (0)
Comment