Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 11

Đêm tuyết.

Thẩm Mặc xuyên thấu qua góc màn cửa sổ không kéo kín thấy được mấy điểm màu trắng, nàng gấp lại Thượng Thư Ký đem sách thả vào bên gối, phủ thêm áo choàng màu trắng xuống giường.

Nàng đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra một chút, nhìn thấu qua cửa sổ, nhìn thấy một tiểu bạch đoàn (bông tuyết ấy!) dương dương bay lả tả khắp nơi.

Thẩm Mặc rất thích mùa đông.

Nàng cho rằng, mùa đông là mùa có thể khiến cho thân thể cùng tình cảm trở nên ấm áp. Mà nàng ghét nhất, chính là mùa hè, nàng không thích mặt trời nóng hừng hực, trên đường không có một bóng người, mặt đường bị đốt từng trận hỏa khí, vặn vẹo không gian chung quanh.

Mùa đông có thể thấy được rất nhiều hình ảnh ấm áp, tỷ như là chị đem một nửa khăn quàng của mình cho em gái, hai người theo sát, tay nắm chặt, bèn nhìn nhau cười. Tỷ như đúng ở trước cửa hàng bán đồ chơi thấy được đứa trẻ đáng yêu người mẹ thỉnh thoảng cười mặt đầy ôn nhu, thật là muốn vào trong nhà dùng âm thanh mềm nhuyễn vòi đồ chơi con trai hoặc con gái. Tỷ như một người đàn ông cầm một chiếc áo khoác của nữ chạy nhanh, chóp mũi thở gấp vờn khí xung quanh, nhưng vẫn là bị đông cứng đến đỏ bừng, đuổi theo người yêu để kịp đưa áo.

Còn có rất nhiều rất nhiều chi tiết nhỏ, vội vàng sẽ bỏ qua, nhưng ẩn chứa năng lực sưởi ấm lòng người.

Lơ đãng phát hiện những hình ảnh ấm áp này, là đặc biệt của mùa đông.

Mà bởi vì chính nàng không có, cho nên nàng hy vọng thấy người khác có, thấy người người hạnh phúc.

Nàng sẽ vì vậy mà chúc phúc, mà cảm động, mà vui vẻ yên tâm.

Nàng chính là một cô gái hiền lành lại có chút ngu ngốc như vậy.

Cho nên cha mớinhiều lần nói với nàng: “Nha đầu, con không thể luôn luôn nhìn người khác hạnh phúc mà mỉm cười, con phải đi tìm hạnh phúc của mình, để cho chính trở thành một trong số đó, con như vậy, sẽ cô độc cả đời a.”

Nàng nhưng cũng không lưu tâm, nàng tự nhiên cũng khát vọng có thể có được hạnh phúc, nhưng mà nàng cũng không cưỡng cầu, cũng không lo lắng. Nàng chẳng qua là an tĩnh chờ đợi, chờ đợi nhân duyên đã được định sẵn kia, nếu như kiếp này không có, vậy kiêp sau lại đợi thêm.

Nàng kéo rèm cửa sổ lên, nằm lên giường, tắt đi đèn bàn, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.

Mà Lâm Hề đối diện nhưng là khó mà ngủ.

“Hắt xì!”

“Kêu cậu mặc một bộ quần ngủ vừa chạy ra ngoài! Kêu cậu không mặc dép vừa chạy ra ngoài! Kêu cậu chạy ra bên ngoài!!” Lâm Hề lỗ mũi đỏ ửng bưng tới một chậu nước ấm, đem khăn lông vắt, đặt lên trán Tiêu Huyên Nghệ gò má hồng hồng.

Mà Tiêu Huyên Nghệ đã sớm không còn khí lực, vô tri vô giác.

Thanh âm qưở trách của Lâm Hề dần dần nhỏ, đôi mắt nàng đỏ au yên tĩnh chiếu cố Tiêu Huyên Nghệ bị sốt, mặt đầy đau lòng.Tiêu Huyên Nghệ cô gái này từ nhỏ liền xương cốt thân thể yếu, trước mười tám tuổi luôn uống thuốc bắc, sau này lớn lên, bởi vì luôn có giữ vững rèn luyện,cho nên mỗi ngày không cần uống thuốc nữa, thế nhưng thân thể sức đề kháng so với người bình thường yếu hơn. Cho nên vào mùa đông lớn, trong thời tiết dưới mấy độ, mặc một cái quần ngủ mỏng, chân trần chạy nhanh, không lên cơn sốt cũng khó.

Nhưng cái người này lại không thích bệnh viện, đi bệnh viện cũng phải chừng mực, ngược lại là làm khổ cơ thể, bệnh tình nặng thêm sẽ không tốt.

Cho nên Lâm Hề chỉ đành phải lên tinh thần, chiếu cố Tiêu Huyên Nghệ suốt một đêm.

Sáng sớm.

Lâm Hề treo hai con mắt thâm đen, ánh sáng ngày thường trong hai mắt tràn đầy tia máu. Nàng nhìn nhiệt kế trong tay, 37. 8 độ, khá tốt bắt đầu giảm sốt.

Nàng đem nhiệt kế bỏ qua một bên, thật không kiên trì nổi nhoài người đến mép giường, nhắm mắt liền gặp được Chu công.

Mà thời gian cứ như vậy chạy tới bảy giờ tối, Thẩm Mặc từ thư phòng đi ra, chuẩn bị thay xong quần áo, tham gia buổi họp công ty hàng năm lúc tám giờ.

Nàng trước hướng phòng tắm, trùm khăn tắm hơi nóng lên ngừoi, hai bờ vai còn có chút giọt nước trong suốt, làn da trong suốt bên trongcàng lúc mê người.

Nàng tùy ý từ trong tủ treo quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng hẹp eo cùng một chiếc quần tây bảy phân màu đen chân nhỏ, thêm một đôi giày cao gót màu đen mười phân, liền xong.

Trang phục như vậy tham gia cuộc họp, quả thực có chút đơn giản quá mức, có điều Thẩm Mặc vốn luôn đơn giản không chải chuốt trang điểm, vóc người thon dài cao gầy, hợp với lối ăn mặc, nhưng với vẻ hồn nhiên sẵn có như vậy, đem chân thon dài, da thịt trắng nõn, dồn chặt eo, hoàn toàn đều hiện ra, thật là một người trời sinh tinh xảo mỹ nhân.

Nàng không có trang điểm, chẳng qua là một tầng nước ướt, thế nhưng làn da trắng nõn mơn mởn không kém giai nhân mấy tầng son phấn kia chút nào, thậm chí, càng hoàn mỹ.

Khuôn mặt đơn giản không chút nào chải chuốt, đơn giản tùy ý mặc, nhưng đem chất của người này hoàn toàn hiện ra - dửng dưng, tùy tính, ưu nhã, dịu dàng.

Nàng xách túi lên, cầm lên chìa khóa, đi ra đóng cửa lại.

“Chị ơi! Chị ơi! Cơ thể sao còn không bình thương a! Nhanh lên một chút a, cơ thể của Nghệ lại bất chợt đi lên, làm sao cũng không hạ xuống được! Chị nhanh lên một chút tới a!” Thẩm Mặc mới vừa cài cửa lại, cửa phía sau liền mở ra, truyền đến giọng nói Lâm hề mang chút nức nở.

Thẩm Mặc nhìn một chút đồng hồ trên tay, đã là bảy giờ bốn mươi phút, lúc này tới vẫn còn kịp, nhưng là.....

Aizz, thôi thôi, chỗ đó, cũng không thiếu một mình mình, Cổ tổng luôn nói tới, cũng không bảo phải tới đúng giwof không phải sao, tới trước khi kết thúc là được.

Thẩm Mặc thở dài, suy nghĩ một lúc liền lại lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào.

Chỉ chốc lát sau nàng lại xách một hộp thuốc nhỏ qua phòng đối diện đi tới bên cạnh Lâm hề, cân nhắc một hồi, mở miệng nói: “Lâm Hề....phải không? Có thể cho chị vào xem bạn học em một chút được không?”

“Thật không! Chị biết xem bệnh sao! Có thể có thể!” Lâm Hề ngẩng đầu lên nhìn cô gái cao gầy trước mặt đơn giản bộ một cái áo che gió màu đen, hốc mắt hồng hồng hiện lên thủy quang, nàng kích động đứng lên, kéo Thẩm Mặc hướng trong phòng đi tới.

Đến phòng ngủ chính, Thẩm Mặc liền thấy Tiêu Huyên Nghệ mặt đỏ bừng nằm ở trên giường, ngực phập phồng, thở hổn hển.

Nàng ung dung lấy ra rượu cồn, kêu Lâm Hề cầm tới khăn lông, đang chuẩn bị đi cho Tiêu Huyên Nghệ lau người, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, dừng một chút liền đem hai món đồ đưa cho Lâm Hề, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa, nói: “Dùng rượu cồn thay nàng lau chùi toàn thân, chị ở bên ngoài chờ, xong thì gọi chị, qua hai mươi phút lại nhìn thêm chút nữa.”

Lâm Hề nhìn ngón tay người này thon dài hết sức nhỏ đưa tới rượu cồn cùng khăn lông, liếc nhìn Thẩm Mặc, lại đưa mắt nhìn Tiêu Huyên Nghệ nằm ở trên giường, chợt biết nguyên nhân đối phương hành động như vậy, trên mặt nhanh chóng dâng lên một mạt đỏ ửng, nàng vội vàng nhận lấy đồ, sau đó nhỏ giọng hướng về phía Thẩm Mặc đang đi ra ngoài cửa nói một câu: “Cám ơn”.

Lúc Thẩm Mặc ra ngoài cửa được hai mươi phút, Lâm Hề lau xong liền đi ra bồi Thẩm Mặc lại đợi tiếp hai mươi phút, tiếp tục thay Tiêu Huyên Nghệ vẫn ngủ mê man đo nhiệt độ cơ thể, 38. 2 độ, so với trước 39. 8 độ đã bắt đầu hạ nhiệt.

“ Đợi một lúc lại tiếp tục dùng rượu cồn lau toàn thân cho nàng, qua tầm hai mươi phút nữa, hẳn là không vấn đề gì.” Nàng liếc nhìn nhiệt kế, nhìn Tiêu Huyên Nghệ trên giường, giọng nói dịu dàng trôi chảy, đem tâm trạng Lâm Hề hấp tấp kéo lên không ít.

Thẩm Mặc thấy đối phương nghe hiểu, chuẩn bị rời đi.

Đang lúc nàng chuẩn bị cáo từ, một người hùng hùng hổ hổ vọt vào cửa.

“Tiểu Hề, tiểu Hề, Tiểu Huyên Nghệ đâu, chị tới!” Cái người bộ dáng quyến rũ cùng giọng nói mị hoặc kia, chính xác là Lâm Uyên.

“Uyên cậu chớ như vậy hấp tấp nóng nảy, hù dọa bệnh nhân.” Sau lưng truyền tới thanh âm giày cao gót ngắn ngủi, có thể nghe ra chủ nhân đôi giày kia cũng là có chút nóng nảy.

“Di, Thẩm Mặc tiểu thư, cô....” Tần Mi vừa vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Mặc đứng trước người Lâm Hề, trí nhớ trước sau như một rất tốt nàng lập tức nhớ lại tên của đối phương, nghi ngờ lại không mất lễ nghi trước ôn nhu hỏi.

“Tôi ở đối diện, nghe được thanh âm Lâm Hề, bởi vì thông thạo một chút liền tới xem.” Thẩm Mặc hướng về phía Tần Mi lễ phép gật đầu, đáp.

“Như vậy, cảm ơn Thẩm Mặc tiểu thư.” Lâm Uyên lúc này cũng bỏ xuống vẻ mặt không đứng đắn lần trước, nhìn Thẩm Mặc chân thành đưa tay ra.

“Không cần khách khí.” Thẩm Mặc đưa tay ra cùng đối phương bắt một chút, liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi, “Vị tiểu thư này, tôi còn có chút chuyện, nếu các cô đã tới, tôi liền đi trước.”

“Lâm Uyên, đây là Tần Mi. Cô có chuyện nhanh đi trước đi, nơi này giao cho chúng tôi, xin lỗi phiền toái cô rồi.” Lâm Uyên chỉ chỉ mình vừa chỉ chỉ Tần Mi, đơn giản giới thiệu một chút.

“Lâm tiểu thư, Tần tiểu thư, vậy tôi phải đi, không cần khách khí.” Thẩm Mặc hướng về phía hai người gật đầu, liền kéo cửa ra đi xuống lầu.

Mà khi nàng chạy cửa hàng tổ chức cuộc họp hằng năm, lúc kéo ra cửa phòng khách, liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt váy dài màu đen ở bàn tiệc phía trước kia bưng một ly rượu uống sạch, người nọ nghe được tiếng cửa mở truyền tới, trang điểm tinh xảo, trong mắt, là chút ít men say.

Lúc này mới bắt đầu được một giờ đồng hồ, người này đã uống tới như vậy?

Thẩm Mặc nhìn người nọ chuyển mắt tới cùng nàng đối mặt, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ đến.
Bình Luận (0)
Comment