Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 8

Đêm đến.

Thẩm Mặc mặc áo sơ mi trắng cỡ lớn ôm máy vi tính xách tay ngồi ở trên giường xử lý văn kiện.

Nàng nhìn máy vi tính dồn dập các loại số liệu, não bộ lại bắt đầu phóng túng.

Cổ Dĩ Mạt buổi chiều sáu giờ liền bảo Tô thư kí cùng nàng tan việc, nói tài liệu cần cho hội nghị tối nay đã đầy đủ hết, không cần hai người hỗ trợ nữa.

Buổi tối vốn thông thường không họp, chỉ là bởi vì sự kiện lần này, công ty cần sửa đổi, ngày mai có cuộc họp đại hội hàng năm trước các cổ đông, tối nay chính là gặp mặt một công ty nước Mỹ nào đó có liên quan đến thiết kế sản phẩm mới cho hội nghị. Cổ Dĩ Mạt sở dĩ nhanh đuổi đi như vậy, chính là muốn trước cuộc họp hằng năm đem những chuyện này giaair quyết.

Nàng suy nghĩ một chút, phát hiện người này cả ngày hôm nay đều không ra khỏi phòng làm việc, một mực xử lý văn kiện, bữa sáng không biết có ăn không, bữa trưa là mình mang tới, lại là có ăn, bữa ăn tối mình lại tan việc, liền không biết cô có ăn không. Bất quá nhìn màu sắc đôi môi tái nhợt có thể đoán được, chắc chắn là chưa ăn.

Người này cũng là cuồng công việc đâu.

Chỉ là, mình cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, rõ ràng không có quan hệ.

Nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhớ tới việc về nhà bị dời lại, liền để bút nhớ xuống giường đi tìm túi xách lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho cha.

Nàng đi tới phòng khách, cứ nghĩ rằng túi xách nằm ở ghế salon như thường lệ, nhưng lúc tới đây tìm, chỉ thấy một cái khăn tắm nằm trên ghế salon màu đen, những thứ khác, đều không có.

Nàng ngẩn người, nhìn chằm chằm khăn tắm, tròng mắt suy tư.

Chợt, cặp mắt màu hổ phách kia sáng lên một cái, như là nhớ ra cái gì đó.

Nàng nhanh chóng đi vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó cầm lên chìa khóa ra cửa.

Túi xách bởi vì lúc làm việc tất cả tập trung chỉ đặt lên văn kiện, vừa lật xem vừa ra khỏi công ty, ở trước người liền bị rơi xuống trên bàn làm việc.

Bởi vì Thẩm Mặc vẫn là đi bộ về nhà, cho nên cũng không dùng ví tiền, liền cũng không có kịp thời phát hiện.

Thật giống như từ sau khi cùng Cổ Dĩ Mạt gặp nhau, liền không có chuyện gì tốt. Ai.....

Nàng bất đắc dĩ thở dài, xiết chặt khăn quàng trên cổ, bước nhanh hơn.

Cũng may nàng có thói quen luôn mang chìa khóa bên người, nếu không e nhà cũng không vào được.

Thẩm Mặc đi tới trước cửa công ty, ngẩng đầu lên hướng tầng cao nhất nhìn, phát hiện đèn phòng làm việc Cổ Dĩ Mạt vẫn còn sáng.

Nàng đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là mười giờ tối, người này, là có bao nhiêu yêu công việc?

Mở ra cửa tầng ba mươi, bật lên đèn phòng lớn, nàng đưa mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, do dự một giây, trước hay là đi phòng làm việc cửa mình đã.Nàng mở cửa, đang lúc chuẩn bị đi về phía túi xách nằm ở trên bàn, chợt nghe phòng làm việc Cổ Dĩ Mạt truyền tới “Ầm” một tiếng.

Là âm thanh cửa sản phẩm thủy tinh rơi xuống đất, thanh thúy nhưng lại nặng nề.

Thanh thúy là âm thanh tủy tinh rơi, nặng nề là thanh âm nó rớt trên sàn nhà bằng gỗ lên.

Nàng dừng lại bước chân, nhìn về phía âm thanh phát ra, đang lúc do dự có đi hay không, bên trong phòng làm việc của đối phương

lại truyền đến âm thanh giống như đau đớn giống như kiềm nén.

Con ngươi thoáng một cái, cũng không do dự nữa, sãi bước đi tới gõ cửa.

Thanh âm kia, rõ ràng là của Cổ Dĩ Mạt.

“Cổ tổng, cô có ở đây không?” Cho dù dưới tình huống này, tần số gõ cửa của Thẩm Mặc vẫn như thường lệ, cách ba giây gõ một chút, tổng cộng gõ ba cái.

“Ngô....a.” Âm thanh trở nên thống khổ, nhưng bởi vì chủ nhân áp chế mà tỏ ra cấp bách.

Thẩm Mặc xoay chốt cửa một cái, lại phat hiện không có khóa.

“Thất lễ, Cổ tổng.” Thẩm Mặc một bên mở chốt cửa, vừa nói.

Thẩm Mặc mở cửa, thấy rõ trên ghế làm việc có bóng người co rúc, cứng lại bước chân, sững sờ ở cửa.

Người ngày thường luôn gọn gàng lạnh lùng, bây giờ đầu nhưng đầy mồ hôi lạnh, đôi mi thanh tú bởi vì thân thể khó chịu mà nhíu chặt, hai con ngươi màu đen nhìn Thẩm Mặc đứng ở cửa, trong con ngươi là một mảnh hoảng hốt, ở dưới ánh đèn đong đưa tỏa ra một mảnh mông lung.

“Ngô....·” Cổ Dĩ Mạt cắn chặt môi dưới, nhìn Thẩm Mặc, miệng tràn ra một tia thống khổ.

Thẩm Mặc bị tiếng kêu kéo thần trí trở về, nàng nhìn bể nước thủy tính bên cạnh ghế làm việc, một bãi nước nóng bốc hơi cùng những mảnh kính bể lớn nhỏ không đồng nhất tán loạn, bên cạnh rơi một lọ màu trắng, không nhìn ra chất liệu, lại giống như chai thuốc.

Nàng đóng lại con ngươi, ánh sáng màu hổ phách từ kẽ hở mắt tiết ra, ở trước mắt xuất hiện bóng mờ.

Nàng mím môi, bỗng nhiên ngẩng đầu đi ra phòng làm việc.

Cổ Dĩ Mạt có lẽ là không ngờ đến nàng sẽ rời đi, đôi mắt nhìn về phía cửa, trong nháy mắt tràn đầy run sợ.

Còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Thẩm Mặc lại bưng một ly nước đi vào phòng làm việc, đi thẳng tới bên cạnh cô.

Nàng ngồi xổm người xuống, nhặt lên lọ thuốc dưới đất, liếc nhìn văn kiện tiếng anh phía trên, lại nhìn hai tay Cổ Dĩ Mạt gắt gao đè dạ dày, trong lòng dâng lên một cổ buồn phiền không rõ.

“Thế nào, lại là dáng vẻ kinh ngạc, dạ dày không đau sao?” Thẩm Mặc mở ra lọ thuốc, duy trì tư thế trước mắt Cổ Dĩ Mạt đang ngẩng đầu lên, thấy rõ trong mắt đối phương còn chưa tới kịp tản đi ngây ngốc, câu khóe môi nhìn nàng, cười nói.

“Bây giờ là lúc tan việc đi, Cổ tổng?” Nàng nhìn Cổ Dĩ Mạt, sau khi nhận được đối phương mang vẻ nghi hoặc gật đầu, trong mắt lay động hiện ra vài tia cười, đứng dậy đem nước cùng thuốc để lên trên bàn làm việc, bỗng nhiên đem Cổ Dĩ Mạt bế ngang lên.”Cô!” Mở miệng kêu lên một tiếng sau, vì dạ dày đau Cổ Dĩ Mạt không thể không ngừng nói lại. Thân thể mảnh khảnh bởi vì đâu đớn mà nhè nhẹ run rẩy.

“Nếu Cổ tổng nói hết rồi thì hiện tại là lúc tan việc, tôi đây cũng bất đắc dĩ mạo phạm. Đau dạ dày tự nhiên phải nằm xuống dùng khăn ấm đắp lên, lại cuộn ở trên ghế như vậy, sẽ càng đau.”

Thẩm Mặc giải thích, vững bước ôm Cổ Dĩ Mạt đi tới trước ghế sa lon, chậm rãi cúi người xuống đem Cổ Dĩ Mạt thả vào trên ghế sa lon nằm ngang.

Cổ Dĩ Mạt nhìn gương mặt cách quá gần trước mắt này, lông mi thanh tú, con ngươi màu hổ phách, khuôn mặt tràn đầy hơi thở dịu dàng.

Mái tóc dài đen nhánh bởi vì động tác khom người mà trút xuống, tán ở trên vai cùng mặt Cổ Dĩ Mạt.

Sau gáy nàng cảm nhận được lãnh lẽo nơi cánh tay kia, nhưng chẳng biết tại sao, đau đớn dần dần giống như thuyên giảm, lòng tràn đầy an tâm.

Một giây kế tiếp, cánh tay sau cổ và ngang hông rút ra, Cổ Dĩ Mạt lại có chút mất mát, nàng cau mày nhìn Thẩm Mặc xoay người bưng tới nước cùng thuốc, phát giác ra tâm tư mình gần đây quá mức phập phồng, con ngươi rối rắm.

“Thuốc này uống mấy viên?” Thẩm Mặc để nước xuống bàn uống trà nhỏ, tay trái cầm thuốc, tay phải xuyên qua sau cổ Cổ Dĩ Mạt, đem cô khẽ nâng lên, mình thì ngồi vào bên người cô, để cho cô tựa vào trên vai mình.

Cổ Dĩ Mạt dựa vào cơ thể thon gầy của Thẩm Mặc, chóp mũi còn vây quanh hương dầu gội thoang thoảng, lòng có chút say mê.

“Cổ tổng?” Thẩm Mặc có chút buồn cười gọi lại ông chủ nhà mình đang xuất thần, trong mắt mình cũng không nhận ra được một chút bất đắc dĩ cùng ôn nhu.

“Ba....ba viên.” Cổ Dĩ Mạt chậm rãi thở, đau đến có chút gay gắt.

Đau đến như vậy lợi hại còn có thể không nghỉ, quả nhiên là ông chủ.

“Này, đây là nước ấm, có thể trực tiếp uống.” Thẩm Mặc đổ ra ba viên thuốc màu trắng hình tròn, đưa cho Cổ Dĩ Mạt, thấy cô trực tiếp đẩy vào trong miệng, lập tức đem nước bưng lên, đưa tới bên miệng cô.

Có lẽ là đối với Thẩm Mặc cử chỉ ôn nhu như vậy có chút thụ sủng nhược kinh, Cổ Dĩ Mạt ngây người mấy giây, mới đưa đến gần miệng, nhấp một hớp nhỏ, đem thuốc nuốt xuống.

Mà Thẩm Mặc sau khi để nước xuống, vẫn giữ nguyên tư thế để cho Cổ Dĩ Mạt dựa vào, ước chừng hai mươi phút, có lẽ là tác dụng của thuốc, người Cổ Dĩ Mạt dần dần không run rẩy nữa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc, mím mím môi, mở miệng.

“Lúc này cô sao lại ở công ty?”

“Túi quên mang theo, trở lại lấy.”

“Nga.”

“Ân.”

Một lát sau, Thẩm Mặc thấy mặt Cổ Dĩ Mạt không còn trắng bạch như trước nữa, liền rút tay về, để cho nàng nằm ngang, mình thì lại vào phòng nghỉ ngơi của tổng tài đặc biệt thiết kế cùng phòng làm việc, ở đó có phòng vệ sinh cùng khăn lông.

Khi Thẩm Mặc cầm khăn lông còn tỏa ra nhiệt lần nữa đứng bên người Cổ Dĩ Mạt, trên mặt nàng chợt thoáng qua một tia ửng đỏ, sau đó đem khăn lông đưa cho Cổ Dĩ Mạt.

“Cổ tổng tôi có thể vén áo lên đắp khăn lông làm ấm dạ dày không?” Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Cổ Dĩ Mạt, giơ lên khăn lông trong tay.

“Có thể, cám ơn.”

Thẩm Mặc nhìn lúng túng cùng một chút ngượng ngùng trong mắt đối phương, câu câu môi.

Nàng quay mặt, đến khi Cổ Dĩ Mạt dùng khăn lông che ở da thịt phía trên, Thẩm Mặc mới quay lại, nâng lên tay nhẹ nhàng đè lên dạ dày.

“Ngô!” Cổ Dĩ Mạt cách một tầng khăn da thịt cũng có thể cảm nhận được xúc cảm bàn tay nhẵn nhụi lạnh như băng, nàng bị kinh động tựa như hô ra tiếng.

Người này rõ ràng vào trong đã lâu, làm sao tay lại lạnh như vậy?

“Đau?” Thẩm Mặc quay mặt sang, nhìn Cổ Dĩ Mạt cắn môi dưới nhìn nàng, khiêu mi hỏi.

Cổ Dĩ Mạt buông môi dưới ra, muốn nói cái gì, cuối cùng nhưng chỉ là cắn cắn môi, lắc đầu một cái.

“Nga, xin lỗi, tay tôi làm lạnh cô? Nếu đè xuống không đau, đắp một chút hẳn liền xong hết.”

Thẩm Mặc nhìn vẻ mặt nàng muốn nói lại thôi, bỗng nhiên ý thức được thể chất đặc thù của mình, chợt rút tay từ dạ dày đối phương về, hơi lúng túng dời ra sau tai.

“Trong phòng lò sưởi không đủ sao? Tay cô....” Cổ Dĩ Mạt nhìn nàng, đắn đo mở miệng hỏi.

Thẩm Mặc đứng dậy, liếc mắt nhìn lò sưởi đối diện, mỉm cười trả lời: “Không có, thể chất tôi vốn là như vậy.”

Cổ Dĩ Mạt thấy đối phương không muốn nói nhiều, liền cũng thức thời không hỏi lại.

Như vậy lại yên tĩnh xuống, cả căn phòng cũng chỉ còn lại âm thanh hô hấp của hai người cùng âm thanh tí tách của kim chỉ giây trên tường.

Tỏ ra quá an tĩnh.

------------------------------------------------

Hình như Mặc Mặc công làng nước ơi!!!!
Bình Luận (0)
Comment