05
Vào đêm động phòng hoa chúc của Tống Nhạc, hệ thống yêu cầu ta chọn cách chết.
Thực ra ban ngày ta đã nghĩ xong rồi, ta muốn chết trong mơ, gặp lại Tống Nhạc năm đó trong giấc mơ.
Lần đầu tiên gặp Tống Nhạc, ta vừa mới tiếp nhận thân thể này, vừa bò ra khỏi hố tử thần.
Dù đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc giẫm phải thể xác của tiền bối nào đó. Lòng bàn chân bị trượt, ta lại rơi trở lại vào cơ thể.
Thất bại nhiều lần, cuối cùng ta cũng vỡ òa: “Hệ thống, đây là cái mà ngươi gọi là hưởng phúc à?”
“Trước tiên, cô phải tập luyện chăm chỉ đầu óc, gân cốt của mình. Cố lên nhé, kí chủ.”
Chết tiệt, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà lại bắt ta phải kiên trì!
Nguyên chủ bị thương, lúc trước giãy giụa đã cạn kiệt toàn bộ sức lực còn lại. Đây là lần đầu tiên ta đến đây, ta không có đủ điểm để đổi đạo cụ. Ta chỉ có thể chịu đựng mùi hôi thối của xác chết, nói ngôn ngữ đầu ra của hệ thống. Càng mắng thì càng bực, càng bực thì càng khó nghe.
“Ở đâu chui ra cô nương lắm mồm như vậy!”
Trong lúc im lặng, một giọng nam đột ngột vang lên làm ta giật mình. Ta nhìn sang, Tống Nhạc đang bưng một vò rượu, đột nhiên xuất hiện phía trên ta.
Hệ thống nói với ta rằng hắn là đối tượng công lược của ta.
Thiếu niên vừa mới rũ bỏ cái tính trẻ con, bộ giáp kỳ lân quấn quanh người một cách lỏng lẻo, mái tóc rối bù, khuôn mặt trắng nõn lấm lem bùn và máu. Khi ngẩng đầu uống rượu, hắn liếc nhìn ta, trong mắt chứa hàng ngàn vì sao.
Cho dù đêm đó ánh trăng rất sáng thì ánh sáng cũng không đủ. Nhưng không hiểu sao, ta lại nhìn và nhớ rõ từng chi tiết về ngoại hình của hắn.
Sau này ta mới hiểu, thực ra vào đêm đó ta cái gì cũng không nhìn thấy. Là ta động lòng vì hắn, ngày đêm nhặt những mảnh vỡ, lặng lẽ hoàn thành bức tranh từng chút một.
Tại sao nửa đêm hắn lại uống rượu ở trong núi hoang? Sau khi Tống Nhạc kéo ta ra ngoài, ta liền hỏi hắn.
“Tiễn biệt các tướng sĩ Đại Chiêu.”
Nói xong, hắn đặt vò rượu xuống, cầm lấy chiếc xẻng bên cạnh, bước xuống hố sâu, chôn cất binh lính của hắn.
Lúc đó Tống Nhạc mới mười tám tuổi.
Ta của thời bình, tâm hồn bàng hoàng sâu sắc.
Ta quỳ xuống cúi đầu về phía hố, xin lỗi vì sự mạo phạm vừa rồi của mình.
Sau này, ta lấy lý do đền ơn, ở lại bên cạnh hắn. Cùng hắn lập kế hoạch, ra trận tiêu diệt kẻ thù, nhìn hắn yêu Ngu Thanh say đắm và công khai.
Sau vô số tình bạn lâu dài, đôi mắt theo đuổi Ngu Thanh cũng nhìn sang ta.
Ban đầu, ta cũng muốn dùng thủ đoạn, đạo cụ để đạt được mục tiêu công lược. Nhưng tình yêu cháy bỏng trong đôi mắt ấy đã đốt cháy ta đến tận đáy lòng, vì thế ta sẵn sàng giao ra sự chân thành của mình.
Hắn coi ngày nhặt được ta là sinh thần của ta. Năm thứ hai, Tống Nhạc hỏi ta muốn gì trong ngày sinh thần.
Lúc đó thiên hạ thái bình, chúng ta đang chơi cờ dưới gốc cây phượng tím.
Ta ngước mắt nhìn vầng trăng sáng, sau đó đặt quân cờ trong tay xuống nói: “Ta muốn về nhà.”
Đêm đó ánh trăng tràn ngập cảm xúc, Tống Nhạc không còn dừng lại ở phép lịch sự với ta nữa hôn lên trán ta nói: “Ta cho Thiên Vũ một gia đình có được không?”
Muốn lấy ta không hề dễ dàng, thân phận nguyên chủ không rõ ràng, lão tướng quân cũng không đồng ý mối hôn sự này. Tống Nhạc không màng sống chết, quỳ ba ngày ba đêm.
Từ trước đến nay Tống Nhạc luôn là một kẻ không theo lẽ thường, nhưng những quy tắc rườm rà khi thành hôn, hắn lại hoàn thành một cách quy củ. Đêm tân hôn, khi tổ chức hôn lễ, tay hắn run lên vì kích động.
Kết tóc làm phu thê, ân ái lương bất nghi.
Nếu không phải Tống Nhạc say rượu, ôm ta và gọi Thanh Thanh cả đêm, thì ta gần như đã tin điều đó là sự thật.
Lúc đó, tin đồn lan truyền khắp Thượng Kinh rằng Ngu Thanh sắp gả vào Đông Cung.
Tống Nhạc cưới ta là vì tức giận.
Vì vậy giấc mơ đã kết thúc đột ngột vào đúng lúc hắn đưa ra lời hứa.
06…