Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 10

 

Liễu Châu gật gật đầu: “Dù sao tiểu thư đi đâu nô tỳ đi đó.”

Sau một tháng lặn lội đường xa, chúng ta cuối cùng cũng đặt chân đến phương Bắc.

Trên đường đi, để đảm bảo an toàn, thương đội luôn đi theo đội quân của Giang Duật Phong, bọn họ đi thì chúng ta đi, bọn họ dừng chân thì chúng ta nghỉ ngơi, vì vậy gần như không gặp trở ngại gì, đã đến được nơi cần đến.

09

Ở phương Bắc có một tòa thành trì, tên là An Bắc thành, quy mô không lớn, nhưng dân tình hiền hòa, ta và Liễu Châu rời khỏi thương đội, tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.

Nhưng ai ngờ, vừa mới nghỉ ngơi được nửa chén trà thời gian, bên ngoài đã náo loạn cả lên.

Ta muốn ra ngoài xem xét tình hình, ai ngờ vừa mở cửa phòng đã bị chủ quán kéo lại: “Hai vị là người ngoài thành, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng có ra ngoài làm càn, cẩn thận c.h.ế.t lúc nào không hay!”

Ta túm chặt lấy hắn ta: “Chủ quán, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chủ quán bực bội nói: “Còn không phải là do người Liêu gây sự sao.” Nói xong, hắn ta liền vội vàng sai người đóng chặt cửa tiệm.

Ta chặn một tiểu nhị lại, nhét cho hắn ta chút tiền lẻ, tiểu nhị liền hiểu ý: “Vị khách quan này, ngài không biết đấy thôi, tòa thành của chúng ta, chính là kho lương của người Liêu, cứ cách một khoảng thời gian lại đến cướp bóc một lần! Gần đây triều đình không phải đã phái quân đến sao, binh lính Liêu không dám lộng hành như trước, nên đã phái một đội do thám đến, kết quả bị quân ta phát hiện, thế là xảy ra xung đột.”

Thì ra là vậy, lúc ở kinh thành đã nghe nói người Liêu ngang ngược, không ngờ lại quá đáng đến mức này, dám xông vào thành của ta g.i.ế.c người cướp của, thật sự là khinh người.

Sau khi đuổi tiểu nhị đi, ta quay về phòng, đóng chặt cửa lại.



Liễu Châu vẫn còn đang ngủ say sưa trên giường, ta nhẹ nhàng lấy ra một bộ y phục binh lính giấu dưới đáy rương, thay đồ xong liền lén lút ra ngoài.

Đoàn quân của Giang Duật Phong đóng quân cách An Bắc thành năm dặm, ta cẩn thận chạy nhanh một mạch, sau đó lén lút chui vào doanh trại từ phía sau.

Vừa mới đi được năm bước…

Đã bị một đội quân tuần tra bắt lại.

“Tướng quân, bắt được một tên gián điệp!”

“Không… không phải, là người một nhà… Ta…”

Lời còn chưa nói hết, đã bị tên lính kia bịt miệng lại, kéo lê kéo lết đưa đến trước mặt Giang Duật Phong.

“Ưm… ưm…”

Ta giãy giụa, mặt mũi lem luốc, nhìn thấy Giang Duật Phong liền xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Ánh mắt Giang Duật Phong co rụt lại, có chút không dám tin: “Ngẩng đầu lên!”

Ta như con chim cút co rụt người lại, không dám nhúc nhích, tên lính bên cạnh lại túm tóc ta, ép ta ngẩng đầu lên.

Ta bị ép buộc phải nhìn thẳng vào Giang Duật Phong.



Giang Duật Phong lạnh lùng nhìn ta, lông mày nhíu chặt, ta có thể cảm nhận được hắn đang cố kìm nén cơn giận.

Ta xấu hổ rụt cổ lại, cuối cùng cũng nghe thấy hắn lên tiếng: “Tự ý xông vào doanh trại là trọng tội, người đâu, đem tên này đưa vào lều cho ta, giám sát nghiêm ngặt!”

“Rõ!”

Tên lính đáp lời dứt khoát, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Tướng quân, đưa ta đến lều của Giang Duật Phong.

Ta bị trói tứ chi, không thể nhúc nhích, bị ném xuống đất, bên cạnh còn có hai tên lính canh giữ.

Ta cố gắng làm quen với bọn họ: “Các ngươi có biết ta là ai không?”

Một tên lính quát: “Dù ngươi là ai thì cũng ngoan ngoãn một chút cho ta!”

Ta thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Thật ra, ta là phu nhân của Tướng quân nhà các ngươi đấy.”

Hai tên lính nhìn nhau, một tên hạ giọng nói với tên kia: “Bây giờ gián điệp gian xảo lắm, chúng ta cứ làm theo lời Tướng quân dặn dò, giám sát hắn ta cho kỹ là được, những chuyện khác đừng quan tâm, cẩn thận mắc mưu.”

Tên lính kia gật gật đầu, sau đó hai người họ đều đứng thẳng người lên, cho dù ta có nói gì cũng bỏ ngoài tai, không nói một lời.

Ta cựa quậy tay chân đã bị trói đến tê dại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đến lúc đói lả, cuối cùng Giang Duật Phong cũng bước vào lều.

Hai tên lính được lệnh liền lui xuống, trong chiếc lều rộng lớn chỉ còn lại ta và Giang Duật Phong.
Bình Luận (0)
Comment