Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 18

 

Chẳng phải chàng đã vào cung để phục mệnh rồi sao!!!

Ta bối rối che ngực, cả người như muốn chìm xuống nước: "Tướng, tướng quân, sao chàng lại về rồi..."

Mặt Giang tướng quân đỏ bừng đến tận mang tai, chàng nhìn trái nhìn phải, ánh mắt có chút lúng túng: "Ừm, ta về sớm."

"À, vậy... vậy tướng quân, chàng có muốn tắm không?" Ta nửa ngày không nghĩ ra được câu gì để nói, thôi thì ta cũng tắm sắp xong rồi, chi bằng kêu người chuẩn bị thêm một thùng nước cho chàng tắm luôn vậy.

Cũng đỡ ngại ngùng.

Ta đang định với tay lấy quần áo trên giá, thì nghe thấy Giang tướng quân lên tiếng: "Nàng... đang, mời ta sao?"

Hả, mời gì cơ?

Ta ngơ ngác nhìn chàng, đột nhiên hiểu ra.

Hai má đỏ bừng.

Chẳng lẽ chàng nghĩ ta là loại người phóng túng, muốn mời chàng tắm chung sao?!

Ta vội vàng giải thích: "Không, không phải... tướng quân, chàng hiểu lầm rồi..."

Lời còn chưa dứt, Giang tướng quân đã khẽ nói một câu: "Cũng... không phải là không được..."

"Thật sự không phải như chàng nghĩ đâu..." Khoan đã, vừa rồi chàng nói gì cơ?!

Chàng nói, được sao?

Ta kích động đến mức không thể diễn tả bằng lời, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, không cẩn thận làm nước b.ắ.n tung tóe lên người Giang tướng quân.

Y phục ướt sũng dính chặt vào người Giang tướng quân, phác họa rõ mồn một vóc dáng cao lớn cường tráng của chàng, ta tráo nắm lấy tay Giang tướng quân, tay chàng to lớn, mạnh mẽ, rắn chắc, nóng bỏng khiến lòng người bối rối.



Không biết là do hồi hộp hay hưng phấn, tim ta đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vị tướng quân luôn trầm ổn, điềm tĩnh như Giang tướng quân lúc này dường như cũng có chút căng thẳng, chàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta.

Ta đứng dậy khỏi bồn tắm, thân thể nõn nà hiện ra trước mắt chàng.

"Tướng quân, chàng có muốn bế ta lên giường không?"

Giang tướng quân mím môi, đưa tay ôm lấy ta, ta bỗng chốc được nhấc bổng lên, được chàng ôm gọn trong lòng.

Ta bám chặt lấy cổ áo chàng, rúc vào trong lòng chàng.

Chàng đặt ta lên giường, kéo chăn qua đắp cho ta, sau đó mới đứng thẳng dậy.

Thấy tình hình không ổn, ta vội vàng túm lấy cổ áo chàng kéo xuống, hai chân kẹp chặt lấy eo chàng: "Chàng sẽ không phải đến bây giờ, vẫn còn muốn chạy chứ?"

Cơ thể Giang tướng quân cứng đờ, hơi thở của chàng phả vào tai ta, đôi mắt đỏ ngầu, nhẫn nhịn vô cùng vất vả, nhưng vẫn do dự: "Ta..."

"Đừng nói, ta không muốn nghe." Ta không đợi chàng nói hết, liền ngẩng đầu chặn môi chàng, hai đôi môi chạm vào nhau, nóng bỏng và cuồng nhiệt.

Ta khẽ nói bên tai chàng: "Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ cùng chàng."

16

Nước trong bồn đã nguội lạnh, nhưng trên giường lại ngập tràn hơi thở nóng bỏng.

Ta không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Chỉ biết lúc tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau, eo đau nhức, cử động một chút cũng khó khăn.

Nam nhân cường tráng như hổ như sói, lại phải chịu cảnh phòng không gối chiếc suốt ba mươi năm, thật sự là khiến người ta không thể chống đỡ nổi.



Giang tướng quân đã dậy từ sớm.

Chàng ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy ta tỉnh dậy, mặt chàng hơi đỏ lên, trong mắt thoáng chút áy náy: "Hôm qua nàng vất vả rồi."

Ta cố gắng mỉm cười đáp: "Không vất vả, là tướng quân vất vả rồi."

Mặt Giang tướng quân lại càng đỏ hơn, chàng ậm ừ một chút, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đã là phu thê rồi, sau này nàng không cần phải gọi ta là tướng quân nữa..."

Ta e lệ, giả vờ như không hiểu, cố tình hỏi: "Vậy sau này ta nên gọi chàng là gì..."

Giang tướng quân ho khan một tiếng, ánh mắt có chút lảng tránh.

"Khụ, sau này... gọi là... phu quân đi."

Hai má ta nóng bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khẽ gọi: "Phu quân..."

Khoảnh khắc đó, ta rõ ràng nhìn thấy dái tai Giang tướng quân đỏ ửng.

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra e lệ.

"Vậy còn chàng?" Ta nhìn chàng, "Chàng nên gọi ta là gì?"

Giang tướng quân nhìn ta chăm chú, giọng nói dịu dàng: "Nương tử."

Ta suýt chút nữa thì bật khóc.

Chờ đợi bao năm qua, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.

"Phu quân, chàng có thể gọi lại một lần nữa được không?"

"Nương tử."

(Hết)
Bình Luận (0)
Comment