Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 2

 

Bọn họ mà tìm được mới lạ.

Khách khứa đến xem náo nhiệt dưới sự sắp xếp của phủ Tướng quân, lần lượt được hạ nhân mời ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn lại vài vị trưởng lão và người thân thiết.

Nửa nén hương sau, tên lính cuối cùng bẩm báo tin tức cũng quay về.

Hắn ta mặt mày ủ rũ, nói đã có tin tức của tân lang mất tích, binh lính canh cổng thành nhìn thấy hắn ta sáng sớm đã đeo theo mấy bọc hành lý, cùng biểu muội của hắn ta rời khỏi thành.

Mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

Tân lang đây là... mang theo thanh mai trúc mã bỏ trốn rồi!

Ta nhướng mày, nhìn Giang Duật Phong đang ngồi trên cao: "Tướng quân, giờ lành sắp đến rồi, ngài xem nên làm thế nào đây?"

02

Sắc mặt Giang Duật Phong lúc này âm trầm như trời sắp đổ mưa, khí thế bức người khiến đám hạ nhân xung quanh run rẩy.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, thần sắc nghiêm nghị.

"Hôm nay là phủ Tướng quân ta có lỗi với Liễu tiểu thư, chi bằng... ta cho người đưa Liễu tiểu thư hồi phủ, chờ ta bắt được tên tiểu tử bất hiếu kia, sẽ đích thân áp giải nó đến cửa tạ tội.

"Tóm lại, nhất định sẽ cho Thừa tướng phủ một lời giải thích thỏa đáng."

Ta cau mày.



Cho ta trở về?

Vậy chẳng phải công sức ta bỏ ra bao lâu nay đổ sông đổ bể hết sao?

Tuyệt đối không thể được.

Ta lắc đầu, nhìn Giang Duật Phong: "Ta đã vào phủ Tướng quân, tuyệt đối không có chuyện bị trả về.

"Hai nhà chúng ta kết thông gia, vốn là chuyện vui mừng, nhưng bây giờ..."

Ta bắt đầu diễn, lấy khăn tay lau lau khóe mắt, "Haiz! Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, chắc hẳn Tướng quân cũng hiểu rõ.

"Chuyện này đâu chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của riêng phủ Tướng quân, hôm nay hôn sự này mà không thành, hai nhà chúng ta nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành."

Ta đứng lẻ loi giữa sảnh đường, ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng ép ra được vài giọt nước mắt.

"Giang Tử Thành bất chấp thanh danh của ta, ngang nhiên bỏ trốn, không chỉ làm mất mặt Thừa tướng phủ, mà còn khiến ta sau này biết sống sao đây?

"Hôm nay hôn sự này nếu không thể tiếp tục, chi bằng để ta c.h.ế.t quách cho xong, còn hơn cả đời bị người đời dè bỉu..."

Ta vừa khóc vừa lấy khăn tay lau nước mắt, mấy vị trưởng lão trong sảnh đường cũng xì xào bàn tán.

"Tân lang cũng không còn, hôn sự này còn tiếp tục thế nào được nữa?"

"Ta thấy, Giang Tử Thành đúng là hỗn xược! Chờ hắn ta trở về, nhất định phải để Tướng quân đánh gãy chân hắn ta!"

"Gần đây Liễu thừa tướng rất được Hoàng thượng sủng ái, đúng là đang trên đà thăng tiến, nếu hủy hôn với Thừa tướng phủ, chính là tổn thất của Giang gia ta đấy!"

"Đúng vậy, tuy chúng ta chỉ là chi thứ, nhưng cũng mang họ Giang, một người được cả họ được nhờ, lúc nào cũng có lợi."



"Giang Tử Thành này! Đem Giang gia ta đặt vào chỗ bất trung bất nghĩa, nếu tìm được hắn ta, ta nhất định phải mở từ đường, trục xuất hắn ta khỏi gia phả Giang gia!"

Sắc mặt Giang Duật Phong đen như đáy nồi, lông mày nhíu chặt.

Thấy không khí đã đủ rồi, ta tiếp tục sụt sịt: "Hôn sự của ta đến thật không dễ dàng, huống hồ ta chỉ là nữ tử yếu đuối, lần này nếu không thành thân được, e là sau này càng khó gả đi..."

Sắc mặt Giang Duật Phong có chút động lòng, dường như muốn an ủi ta vài câu, nhưng lại không biết mở lời thế nào, do dự một lúc, mới khàn giọng nói: "Đừng lo, nhất định sẽ có cách giải quyết."

Ta dùng khăn tay lau nước mắt, ngập ngừng: "Thật ra... ta có một cách..."

"Liễu tiểu thư muốn thế nào?"

Ta rụt rè liếc nhìn hắn: "Ta... Cách của ta rất đơn giản, chính là..."

Hắn nhíu mày: "Nói thẳng."

Ta e thẹn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng vẫn đảm bảo hắn có thể nghe thấy: "Tướng quân anh minh thần võ, lại chưa từng cưới thê tử, hay là... để Tướng quân thay thế tân lang?"

Giang Duật Phong sững người.

Sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ngươi...càn quấy!"

Ta bị hắn quát đến mức rụt người lại, nước mắt lại càng tuôn rơi như mưa, khóc đến mức không nói nên lời.

Liễu Châu đau lòng lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, tức giận nhìn Giang Duật Phong: "Tướng quân đây là muốn ép tiểu thư nhà ta vào chỗ c.h.ế.t sao!
Bình Luận (0)
Comment