Chương 1017: Cha Con Đoàn Tụ 1
Chương 1017: Cha Con Đoàn Tụ 1Chương 1017: Cha Con Đoàn Tụ 1
"Có ba mục đích." Tiêu Trọng Hoa nói: "Thu thập chứng cứ phạm tội của Quách Hoàn, điều tra quan hệ giữa Quách gia và Bạch Liên Giáo, đánh vào nội bộ Bạch Liên Giáo."
Tiêu Trọng Hoa cũng từng là địch với Vệ Đình, sự bất đồng chính là, Tiêu Trọng Hoa không khinh địch.
Thừa nhận người khác giỏi có khó không?
Quách Hoàn có chết cũng không thừa nhận.
"Vệ Đình sẽ giết Quách Hoàn sao?" Cảnh Dịch hỏi.
“Quách Hoàn còn hữu dụng.' Tiêu Trọng Hoa nói.
Cảnh Dịch hồ nghi nói: "Kỳ quái, Vệ Đình vì sao lại nhiệt tình giúp huynh điều tra Bạch Liên Giáo như vậy?”
Tiêu Trọng Hoa ngưng mắt nói: "Hắn không phải giúp ta, là giúp chính hắn, nếu như ta đoán không sai, bốn năm trước, chuyện nam nhi Vệ gia chết trận có chút kỳ quái, có lẽ có liên quan đến Bạch Liên Giáo."
Cảnh Dịch dường như tỉnh ngộ: "Cho nên, Vệ Đình muốn mượn tay chúng ta, bắt hung thủ phía sau màn?”
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Bạch Liên Giáo là mối họa lớn trong lòng triêu đình, đối thủ của chúng ta nhất trí, hắn vì báo thù, ta vì giang sơn."
Đại Lý Tự bởi vì chứng cớ không đủ, không thể tiến hành bắt giữ Vệ Đình, Vệ Đình quang minh chính đại ở Đệ Nhất Đường dưỡng thương.
Bên kia, Vệ Hi Nguyệt cùng con sóc nhỏ của mình đi học cũng kết thúc ngày đầu tiên học tập, cũng sau khi đút cơm cho Tiểu Hổ xong thì cô bé cũng ăn cơm tối.
Cô bé ở Vệ gia chưa bao giờ nghe lời như thế.
Cô bé không phải là một tiểu hài tử ăn cơm đàng hoàng, không phải tình huống như Lăng Vân là ăn không vô, cô bé chỉ đơn thuần không thích ăn, nên nháo đông nháo tây, một bữa cơm hận không thể ăn được một canh giờ.
Sau khi có Tiểu Hổ, cô bé mới có thể tập trung ăn cơm.
Nhưng ngay sau đó vấn đề cũng đến.
Cô bé sống chết muốn mang Tiểu Hổ đi.
"Ngày mai chúng ta lại đến chơi có được không?" Lý thị nhẹ giọng dỗ dành.
"Không muốn không muốn! A..."
Cô bé gắt gỏng dậm chân.
Tiểu Hổ bị cô bé ôm vào trong ngực, quả thực cậu bé đang rất bối rối. "Hi Nguyệt tỷ tỷ, sao tỷ lại hét lên? Cổ giọng của tỷ sẽ không bị đau sao?"
Vệ Hi Nguyệt không kêu nữa, vẻ mặt tò mò nhìn cậu bé.
Tiểu Hổ học cô bé kêu: "A..."
Âm thanh không quá lớn.
Tiểu Hổ lại kêu một tiếng: "A-"
Thanh âm rẽ qua mấy khúc cua, cực kỳ giống như luyện thanh buổi sáng.
Tiểu Hổ ngửa đầu nhìn cô bé, nghiêm túc nói: "Hi Nguyệt tỷ tỷ, ta cảm thấy không vui."
Vệ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút, không kêu nữa.
Lý thị lân nữa cam đoan với Vệ Hi Nguyệt, sáng mai sau khi rời giường chuyện đầu tiên chính là đưa cô bé tới.
Vệ Hi Nguyệt cuối cùng cũng buông Tiểu Hổ ra.
Cô bé cho Tiểu Hổ, Nhị Hổ, Đại Hổ ba hạt thông nhỏ, sờ sờ ba người đầu nhỏ rồi ngồi lên xe ngựa trở vê.
Về chuyện Tiểu Hổ vẫn bị Vệ Hi Nguyệt ôm cho ăn, Đại Hổ và Nhị Hổ không ghen.
Họ thích tự do hơn.
Hơn nữa, Vệ Hi Nguyệt cũng sẽ cho bọn họ ăn, chỉ là không luôn ôm bọn họ vào trong ngực mà thôi.
Tiểu Hổ là bảo bảo lười biếng, hai người bọn họ không phải.
Mấy ngày kế tiếp, chuyện Vệ Đình bị ám sát ở kinh thành ồn ào huyên náo, thậm chí vượt quả nổi bật hơn chuyện pho tượng Thái Tổ Đế bị va hỏng.
"Nghe nói chưa, Vệ đại nhân bị người ta giết rồi!"
"Ê ê, thư sinh bàn bên cạnh kia, chú ý cách dùng từ của ngươi, không giết chết!"
"Sao ta nghe nói là Quách công tử làm?”
"Quách công tử nào?"
"Cháu ruột của Quách thừa tướng, hắn bị trúng tà, ở trên xe ngựa đột nhiên rút đao chém Vệ đại nhân!"
"Vệ đại nhân không phải biểu đệ của hắn sao, sao hắn lại vung đao với biểu đệ?”
"Nếu không làm sao nói trúng tà?"