Chuong 1036: Doan Sung Tieu Tieu 2
Chuong 1036: Doan Sung Tieu Tieu 2Chuong 1036: Doan Sung Tieu Tieu 2
Tiểu nha hoàn cười nói: "Có! Hai vị công chúa cũng co
Bạch Hi Hòa để Tiểu Doãn Tử nhận lấy, dừng một chút, nói: ua qua cho Tô đại phu đi."
"Toàn bộ?”
Tiểu Doãn Tử hỏi.
Bạch Hi Hòa bảo hắn ta cầm rổ lại đây, chọn mấy cái: "Những cái này cầm đi phòng Linh Tê, trong rổ đưa qua cho Tô đại phu đi."
Tiểu Doãn Tử nhìn mấy quả nhỏ trên bàn, nhìn lại quả lớn trong rổ, thâm nghĩ có phải nghĩ sai rồi hay không? Quả lớn mới là cho Linh Tê quận chúa đi?
"Thất thần làm cái gì?" Bạch Hi Hòa hỏi.
'A, vâng, nô tài đi đưa.”
Tiểu Doãn tử yên lặng cầm miếng vải đắp lên rổ, bằng không để Linh Tê quận chúa nhìn thấy không ổn?
Khi Tiểu Doãn Tử đi vào thiện phòng của Tô Tiểu Tiểu, vô cùng ngoài ý muốn đụng phải Trình công công, Đào Chi và Tiểu Thuận Tử.
Ba người theo thứ tự là Thái Hậu, công chúa Tĩnh Ninh và tâm phúc của công chúa Huệ An.
Bốn người ăn ý mười phần nhìn rổ trong tay lẫn nhau, trong gió hỗn độn...
Chân núi, biệt trang, trong một gian phòng an tĩnh, Tân Thương Lan đang đánh cờ với Tư Không Vân của Khâm Thiên Giám.
Tư Không Vân đồng lứa với Tần Thương Lan, tuổi tác không khác Hoàng Hậu lắm, là nam tử nhìn qua hơi hà khắc, nhưng lại không thiếu vài phần tiên phong đạo cốt.
Tư Không Vân đặt xuống một con cờ trắng: "Không đi với nhi tử ngươi sao?"
Tần Thương Lan đặt xuống một con cờ đen: "Đêm nay Thừa Nhi phải lên núi trực đêm."
Tư Không Vân vân đạm phong khinh nói: "Ta nói, sao lão hộ quốc công có rảnh tới bồi ta?"
Tần Thương Lan là đại quê mùa, chơi cờ vẫn là đi theo Tô Hoa Âm học được, về phần Tô Hoa Âm là học ai ông không rõ ràng lắm.
Nhưng giam chính thật giảo hoạt, chính mình hạ nhiêu năm như vậy, một lần cũng không thắng nổi ông ấy.
Tần Thương Lan nói: "Gần đây Bạch Liên Giáo hơi hung hăng ngang ngược, ngươi bói quẻ không? Khi nào triều đình có thể diệt Bạch Liên Giáo?"
Tư Không Vân nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Tần Thương Lan nghiêng nghiêng liếc ông ấy một cái, không phải không có trào phúng nói: "Ngươi chính là tính không chuẩn đi! Cái gì mà ngôi sao ảm đạm, tất có đại tướng ngã xuống, lão tử không sống được tốt lành sao? Nhìn! Tay cũng không có việc gì!"
Ông ấy nói, vươn tay phải của mình, vén tay áo lên, liên tiếp hoạt động cổ tay của mình.
"Tôn nữ ta trị! Không đau! Sức lực cũng khôi phục! Lão tử còn có thể lên chiến trường giết mười năm tám năm!"
"Ngươi thua." Giam chính nhìn bàn cờ, muốn đặt xuống một quân cuối cùng.
Tần Thương Lan ngăn ông ấy lại: "AI! Vân vân! Vừa rồi cái kia không tính!"
Tư Không Vân nói: Ha cờ không rút lại.'
Tần Thương Lan nói: "Không phải ngươi xuống dốc chứ?"
Tư Không Van:
Tần Thương Lan cầm lấy một bước cờ cuối cùng của mình.
"Ta đã biết, hạ nơi này!"
Hắn cử cờ lạc tử.
Quân cờ xoạch một tiếng rơi ở trên bàn cờ.
Ông ấy không nhúc nhích được.
Tư Không Vân nhíu mày nhìn ông ấy: "Lão hộ quốc công? Tần tướng quân?”
Tần Thương Lan nắm chặt năm ngón tay.
"Ngươi làm sao vậy?" Tư Không Vân lo lắng hỏi.
"Vừa rồi hình như là đột nhiên mất đi tri giác..."
Tần Thương Lan nhíu mày, không để ý lắm xua tay: "Han là phát tác đau nhức, lúc trước cũng từng xuất hiện vài lần, mỗi lần cổ tay đều rất đau, lần này không đau, xem ra vẫn có chuyển biến tốt đẹp cực lớn."
Tư Không Vân nhìn ông ấy, lo lắng trong đôi mắt vẫn không biến mất.
Lúc chạng vạng.
Tô Ly ăn một bữa cơm phụ thân y nhạt nhão vô vị, rồi nằm ở trên giường cứng rắn.