Chương 1039: Nửa Đêm Am Áp 1
Chương 1039: Nửa Đêm Am Áp 1Chương 1039: Nửa Đêm Am Áp 1
Chùa miếu ở trên đỉnh núi, ban đêm gió núi tùy ý, thổi tóc đen và y phục của Bạch Hi Hòa tung bay.
Vì là đêm khuya, Bạch Hi Hòa không mặc cung trang, cũng không có bất kì búi tóc phức tạp gì, chỉ đơn giản dùng một cây trâm bạch ngọc cài vào.
Tiểu Doãn Tử là thái giám, không có gốc rễ của nam nhân, tuy là như thế, hắn ta vẫn cảm thấy chủ tử nhà mình là thật đẹp, là tiên trong tranh, là mị trong núi, là thân nữ ngã xuống phàm trần.
Nhưng mà với một nữ nhân không nơi nương tựa mà nói, mỹ mạo có khi đều không phải là một chuyện tốt.
Chùa miếu ban ngày náo nhiệt bất phàm, giờ phút này trống vắng mà buôn tẻ.
Bạch Hi Hòa bước chậm ở trên đường nhỏ đá xanh dài dòng, bất tri bất giác đã tới cửa sau chùa mieu.
Bà ấy nhìn cửa gỗ đóng chặt kia, thật lâu chưa động bước chân.
Tiểu Doãn Tử vội khuyên nhủ: "Chủ tử, chúng ta chỉ có thể đi đến nơi này, nhưng ngàn vạn không thể đi ra ngoài... Bên ngoài tất cả đều là cấm vệ quân, để người phát hiện, có thể..."
"Ai gia biết."
Bạch Hi Hòa ngơ ngẩn nói.
Bà xoay người, đi đến bàn đá và ghế đá trên đất trống, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.
Tiểu Doãn Tử bị gió núi thổi đến run rẩy, hắn ta nhìn Bạch Hi Hòa y phục đơn bạc, nói: "Chủ tử, gió lớn, chúng ta ngồi một lát rồi trở vê đi, cẩn thận cảm lạnh."
"Ai gia còn không muốn trở vê." Bạch Hi Hòa nói.
"Kia... Hắt xì!" Tiểu Doãn Tử đánh cái hắt xì.
Hắn ta vội vàng nói: "NO tài lấy xiêm y cho người!"
Bạch Hi Hòa nhàn nhạt gật đầu.
Kỳ thật bà ấy không lạnh.
Hoặc là nói, bà ấy không cảm giác được rét lạnh.
Gió này, nào lạnh bằng lòng của bà ấy?
Tiểu Doãn Tử để lại đèn lồng, một đường sờ soạng đi đến thiện phòng.
Bạch Hi Hòa mặc y phục trắng, lẻ loi ngồi ở trong bóng đêm, như tiên nữ bị đánh vào bờ sông Vong Xuyên.
Mà ở phía sau bà ấy, một bóng đen lặng yên không một tiếng động tới gần. Trong tay bóng đen cầm lấy một thanh chuy thủ lấp lánh tia lạnh lẽo, ở trong bóng đêm chiếu xạ ra mũi nhọn sắc bén.
“Người nào!"
Cùng với một tiếng quát chói tai, nháy mắt bóng đen kia giấu chủy thủ, xoay người trốn vào hành lang phía sau, hoàn toàn bỏ trốn mất dạng vào bóng đêm.
Bạch Hi Hòa theo bản năng nhìn lại chỗ phát ra tiếng, đã thấy một nam tử người mặc ngân giáp cường tráng sải bước đi tới.
Bóng đêm như mực.
Mãi cho đến khi đối phương đến gần bà ấy mới thấy rõ bộ dáng của đối phương, ánh mắt bà ấy khẽ run lên.
“Bạch phu nhân?”
Tô Thừa kinh ngạc.
Ban ngày bà ấy ăn diện lộng lẫy, lại có một khí tràng người sống chớ đến gần, thực sự không giống bộ dáng trong trí nhớ, cũng không trách Tô Thừa không nhận ra bà ấy.
Nhưng bà ấy trước mắt không mặc cung trang Thái hoàng thái hậu, lại không kịp dâng lên khí tràng thịnh khí lăng nhân, Tô Thừa cũng nhận ra bà ấy.
"Bạch phu nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?" Tô Thừa buồn bực hỏi.
"Ta... Bạch Hi Hòa há miệng thở dốc.
Tô Thừa a một tiếng, bừng tỉnh ngộ nói: "Ngươi cũng là tới dâng hương sao? Ngươi là khách hành hương của chùa miếu này? Thật khéo."
Bạch Hi Hòa rũ đôi mắt xuống: "Đúng, hôm nay chùa miếu thật nhiêu người tới."
Tô Thừa nói: "Hoàng đế tới dâng hương, đương nhiên nhiều người."
Tô lão phụ thân phàm là có văn bằng quan học, đều không đến mức không rõ ràng hoàng thất tới dâng hương sẽ thanh tràng, căn bản không có khả năng cho phép bá tánh bình dân ở đây.
Đương nhiên, nếu là người khác, Tô Thừa vẫn sẽ nghi ngờ.
Nhưng cế tình là Bạch Hi Hòa, đối phương là người bệnh của đại khuê nữ béo, từng ở nhà bọn họ vài lần, không có khả năng là người xấu.