Chuong 1060: Than Phan That Su Cua Giao Chu 3
Chuong 1060: Than Phan That Su Cua Giao Chu 3Chuong 1060: Than Phan That Su Cua Giao Chu 3
Đêm đó công chúa Huệ An bị bắt, Chử thị ra phủ.
Trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy?
Vệ phu nhân nói: "Ngươi bị tứ hôn ở Kim Loan Điện, cho dù nàng không nói, ngươi cho rằng Bạch Liên Giáo sẽ không biết được sao? Chuyện sớm hay muộn mà thôi, nàng chỉ là mượn cơ hội hoàn thành một nhiệm vụ. Mà cụ thể Bạch Liên Giáo làm như thế nào, không phải nàng có thể can thiệp."
Vẻ mặt Vệ Đình lạnh băng: "Phải không? Nương lại biết được từ đâu?"
Vệ phu nhân muốn nói lại thôi.
Vệ Đình nói: "Nương không nói, chính ta cũng có thể tra! Tỷ như, ta đi hỏi a di như thế nào?"
sắc mặt Vệ phu nhân đột biến.
Khóe môi Vệ Đình cong lên một độ cong lạnh băng: "Xem ra ta đoán đúng rồi, a di cũng có quan hệ không nhỏ với Bạch Liên Giáo. Mấy năm nay a di thường thường tới trong phủ thăm nương, cũng không phải là thật sự tỷ muội tình thâm với nương đi? Bà ta là đang giám thị nương, hay là đang hội báo tin tức với nương? Bởi vì người là nương của ta, ta nguyện ý tin tưởng là người."
Vệ phu nhân không trả lời Vệ Đình, mà là ẩn nhẫn nói: "Ngươi cũng đừng hỏi cái gì, được không?”
Ánh mắt Vệ Đình sắc bén nhìn vào đôi mắt Vệ phu nhân: "Ta vẫn luôn rất tò mò, đến tột cùng là nương có thân phận gì? Vì sao biết nhiều chuyện của Bạch Liên Giáo như vậy?"
Vệ phu nhân siết chặt ngón tay.
Vệ Đình nói: "Nương không chịu nói, ta chính mình tới đoán. Lần này Quách Hoàn bị đánh tráo, kỳ thật có biện pháp càng dễ giải cứu hơn, đó chính là bắt tổ mẫu hoặc nương tới trao đổi Quách Hoàn với ta. Tổ mẫu là người tập võ, bên người lại có cao thủ Bách Lý Thần như vậy, không bắt được, chỗ nương lại nói như thế nào? Vì sao người Bạch Liên Giáo không tới bắt nương? Ta đoán, không phải bọn họ không nghĩ, mà là không dám đi? Nương là người nào của Bạch Liên Giáo? Ngay cả Quách Hoàn cũng không quan trọng như người!"
Vệ phu nhân kích động nói: "Ngươi đừng hỏi! Vệ gia ngươi vẫn là Vệ gia từ trước sao? Ngươi đấu không lại! Sống sót không tốt sao! Cái gì cũng đừng làm, hắn sẽ không làm gì với ngươi!"
Chờ Vệ phu nhân ý thức được mình nói gì đó ở dưới tình thế cấp bách, hối hận cũng đã muộn.
Vệ Đình là một trong những nhi tử thông minh nhất, một biểu tình, thậm chí một ngữ khí, đều đủ để cho Vệ Đình luyện ra manh mối chuẩn xác.
Mà hắn cũng đủ bình tĩnh, bình tĩnh đến tình mẫu tử 21 năm nói buông là buông, dùng lời nói khách sáo kỹ xảo tới đánh tan phòng tuyến tâm lý của bà ta. Ánh mắt Vệ phu nhân run run mà nhìn hắn.
Không cần... Không cần đoán nữa...
Vệ Đình đã từng dám đoán, không dám đoán, giờ khắc này tất cả đều trào lên ngực.
Hắn nhìn về phía mẫu thân của mình: "Nương chỉ ' hắn ' là ai? Giáo chủ Bạch Liên Giáo sao?"
Đôi mắt Vệ phu nhân co rụt lại.
Vệ Đình lạnh lùng cười: "Hoặc là, ta nên gọi ông ta một tiếng... Ngoại công?"
Kinh thành sau nửa đêm, mưa bụi mông lung.
Gió lạnh thổi bay đèn lồng dưới hành lang, ánh nến lay động chiếu ra bóng cây lắc lư.
Trong noãn các yên tĩnh không tiếng động.
Tô Tiểu Tiểu dán lỗ tai ở trên cửa.
Kẽo kẹt 一一
Cửa kéo ra từ bên trong.
Tô Tiểu Tiểu lảo đảo một cái suýt nữa ngã vào, nàng kịp thời ổn định cơ thể, nâng tay lên soái khí sờ đầu.
"Ta không nghe lén!" Nàng nghiêm trang nói xong, lại nói: "Các ngươi tiếp tục."
Vệ Đình nhìn nàng một cái: "Nói xong rồi."
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "A, Vệ lão thái quân cũng nghỉ ngơi, ta cho bà ấy ăn chút đan dược an thần, đoán chừng đêm nay sẽ không hao tổn tinh thần."