Chương 1088: Dẫn Huynh Về Nhà 1
Chương 1088: Dẫn Huynh Về Nhà 1Chương 1088: Dẫn Huynh Về Nhà 1
Lăng Vân uống một ngụm trà: "Yên tâm, bên ngoài không nhìn thấy, cũng không nghe thấy."
Vệ Hi Nguyệt mở to đôi mắt nhìn vào kẽ hở.
"Hi Nguyệt tỷ tỷ, Hi Nguyệt tỷ tỷ, ngươi còn muốn xem hòn đá nhỏ của ta hay không?"
Nhị Hổ kéo Vệ Hi Nguyệt trở vê, không cho phép người duy nhất xem mình trên đường xuống sân khấu.
Hết mưa rồi, bốn đứa nhỏ bị Vệ Đình và Úy Trì Tu đón đi.
"Bọn họ đi rồi." Lăng Vân nói.
Nam tử đứng dậy.
Lăng Vân hỏi: "Ngươi cũng muốn đi sao?”
Nam tử hơi gật đầu, làm như muốn nói cảm ơn, cuối cùng lại chỉ sờ mặt nạ.
Lăng Vân uống một ngụm trà: "Nếu người nhà của ta biến thành như vậy, ta không hy vọng hắn trốn tránh, ta sẽ muốn nhận lại hắn."
Nam tử không nói chuyện, kéo thân thể tàn khuyết hủy dung ra viện của Lăng Vân.
Mưa đã nhỏ.
Hắn ta tránh ở ngõ nhỏ.
Úy Trì Tu bế Tiểu Hổ lên xe ngựa: "Ngồi ổn! Đại nhân, là đi Khâm Thiên Giám sao?"
Vệ Đình: "Ừ”"
Xe ngựa rời đi.
Mãi cho đến khi hoàn toàn nghe không thấy tiếng của xe ngựa, nam tử mới chậm rãi từ trong cảm xúc rút ra.
Hắn ta mới vừa quay người lại, bị Vệ Đình chặn ở đầu hẻm.
Trong mật thất, Lăng Vân vui vẻ thoải mái uống trà.
Cái gọi là trà, kỳ thật là trái cây ngâm mật ong Tô Tiểu Tiểu làm, lấy nước ấm pha, hương vị chua chua ngọt ngọt, ban đêm uống cũng sẽ không ngủ không được.
Đặng An thở dài: "Công tử, ngài đều uống hai ấm, lại uống nữa sẽ đái dâm."
Lăng Vân trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại."
'A.' Đặng An ngậm miệng lại.
Nhưng cũng ngậm gần một giây, Đặng An nhịn không được mở miệng: "Công tử, cứ như vậy thả người kia đi thật sự không sao sao? Bệnh của người kia thật sự lợi hại, thương thế cũng rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời trị liệu, sẽ xảy ra mạng người."
Lăng Vân nhàn nhạt nói: "Ngươi trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ?" Đặng An nói: "Chỗ nào là ta tốt bụng? Rõ ràng là công tử mang người về, ta đây là đang thay công tử nhọc lòng."
Lăng Vân lười nói chuyện.
Đặng An xách theo ấm trà ngồi quỳ xuống ở bên cạnh hắn ta: "Công tử, ta theo ngươi sắp ba năm, ta cảm thấy từ sau khi Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ bọn họ tới, ngươi dân dần không giống lúc trước.'
Lăng Vân hỏi: "Có cái gì không giống nhau?”
Đặng An suy nghĩ: "Nói như thế nào đây... Lúc trước nếu có người ngã vào trước mặt ngài, ngài sẽ trực tiếp đi qua từ trên người hắn. Quả thực ngài chính là lạnh nhạt vô tình trong thoại bản kia, ích kỷ, không chuyện ác nào không làm... Khụ, giống như hơi khoa trương."
Hắn ta rót cho Lăng Vân một chén trái cây mật ong: "Tóm lại, ban đầu công tử khẳng định sẽ thấy chết không cứu, hiện tại công tử... Tâm địa được làm nóng không ít đâu."
Lăng Vân nói: "Trả một phần nhân tình mà thôi."
Đặng An sửng sốt, không rõ công tử nhà mình phải trả nhân tình gì cho một người xa lạ.
Hơn nữa nếu trả nhân tình, vì sao lại để hắn ta mang theo thương bệnh rời đi?
Kinh thành dần dần ngừng mưa, ngõ nhỏ tràn ngập mưa bụi mờ mit.
Cả người nam tử cứng đờ đứng ở trong mưa bụi, không thể tin tưởng mà nhìn Vệ Đình trước mắt, nghiễm nhiên là không dự đoán được Vệ Đình sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Vệ Đình nghiễm nhiên là cố ý.
Bằng không, có thể nam tử đã rời khỏi từ một đầu khác của ngõ nhỏ.
Vệ Đình không ha chớp mắt mà nhìn hắn ta, vẻ mặt trở nên phức tạp.
“Lục ca, là huynh sao?”
Trong giọng nói của hắn chứa một tia run rẩy khó có thể áp chế.
Nam tử không nói chuyện, xoay người rời đi.
Vệ Đình đi nhanh lên.
Nam tử thi triển khinh công, nhảy lên nóc nhà.
Vệ Đình cũng nhảy lên.