Chuong 1091: Phu Tu Gap Nhau 1
Chuong 1091: Phu Tu Gap Nhau 1Chuong 1091: Phu Tu Gap Nhau 1
Một nhà Vệ gia quá thảm, tám nam nhi chết trận sa trường, hiện giờ có thể sống sót trở về một người, là tin vui thiên đại.
Tần Thương Lan chú ý tới Tô Thừa trâm mặc, không khỏi hỏi: "Thừa Nhi, sao con không nói lời nào?”
Tô Thừa thở dài: "Tình huống của Vệ Lục Lang... Khả năng không được tốt."
Cách phòng vách.
Vệ Đình đặt người ở trên giường tre cao một nửa người, miêu tả đơn giản tình huống của Lục ca.
Ngay từ đầu Vệ Đình là tính trực tiếp mang người về phủ, nhưng nửa đường hắn phát hiện thương thế của Lục ca quá nặng, nên tới Khâm Thiên Giám cách gần hơn trước.
Tô Tiểu Tiểu mở hòm thuốc ra, lấy dao phẫu thuật ra, đeo bao tay vô khuẩn lên, lại lấy một cây kéo tiêu độc, cắt xiêm y của Vệ Lục Lang ra.
Nàng nhìn tay cụt thảm không nỡ nhìn kia: "Mấy năm nay hắn chịu đựng như thế nào?"
Vệ Đình nhíu mày: "Mấy năm? Ngươi là nói..."
Một khi Tô Tiểu Tiểu lên đài giải phẫu, cũng chỉ là một đại phu.
Nàng bình tĩnh nói: "Cánh tay chặt đứt ít nhất ba đến bốn năm, xương cốt mọc ra từ thịt, lúc trước hẳn là đã tước, nhưng tước không phải rất tốt."
Vệ Đình đau lòng muốn chết.
"Hắn cần phải lập tức giải phẫu, mặt khác, ngươi mới vừa nói giọng hắn cũng hỏng rồi?"
"Đúng, còn có...'
Tô Tiểu Tiểu vạch trân mặt nạ của hắn ta, nhìn bộ mặt hoàn toàn thay đổi kia, hiểu rõ nói: "Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài trước."
"Vết thương của Lục ca... Làm phiền ngươi."
"Ta sẽ cố gắng."
Vệ Đình ra nhà ở, ngoài cửa Tô Kỳ, Tô Ngọc, Tô Nhị Cẩu, động tác nhất trí mà nhìn hắn.
Hắn chưa nói cái gì, yên lặng ở dưới hành lang.
"Tỷ phu, cho." Tô Nhị Cẩu đưa điểm tâm mình tích cóp một ngày luyến tiếc ăn cho hắn.
Cậu không ca ca, nhưng cậu có tỷ tỷ.
Cậu hiểu rõ cảm thụ trong lòng tỷ phu.
Nếu tỷ cậu bị thương, cậu cũng sẽ rất khổ sở, còn khổ sở hơn mình bị thương.
Vệ Đình cầm điểm tâm ở trong tay. Trong phòng, Tô Tiểu Tiểu cẩn thận kiểm tra thương thế cho Vệ Lục Lang, phát hiện tình huống của hắn ta nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Cổ họng của hắn ta bị phế, dung nhan bị hủy, lại đứt một tay, gần như thành nửa phế nhân.
Nhưng cho dù như vậy, hắn ta cũng không nhận mệnh, mang theo một thân đau xót người thường không thể tưởng tượng mà luyện từng võ công trở vê.
Bởi vậy, hắn ta còn bị nội thương.
Tô Tiểu Tiểu truyền nước cho hắn ta, rửa sạch, mài xương, khâu lại... Thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm cũng dùng một chút.
Bị thương có thể trị liệu, thuốc này không được, nàng còn có biện pháp khác, nhưng có một số thứ... Thí dụ như phá huỷ dung mạo và tiếng nói, lại vô cùng khó có thể phục hồi như cũ.
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày, bắt đầu sửa sang lại y dược vứt đi.
Khi nàng khom người, túi tiền bên hông mở ra, một bình thuốc nhỏ đen tuyên rớt ra, rơi ở trên mặt đất mở ra.
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.
Trứng đen này... Lại mở ra?
Nàng nhặt bình thuốc lên: "Thì ra là phải đập mở sao? Khó trách vặn mở như thế nào cũng không được."
Trong bình thuốc là cao màu trắng ngà, Tô Tiểu Tiểu ngửi: "Bôi hay là ăn?"
Không có mùi vị gì đặc thù.
Nàng dùng cái thẻ chấm nếm một chút.
Nàng lại nôn khan —
Đây không phải ăn!
Phòng thuốc thật là hại chết người, cho thuốc cũng không có bản thuyết minh, đây là muốn quậy kiểu gì?
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy lại thử thuốc như vậy, có thể mình sẽ luyện phải bách độc bất xâm.
Nếu là bôi, vậy hẳn là hữu hiệu với miệng vết thương hoặc vết sẹo. ...
Tô Tiểu Tiểu ở trong phòng vẫn luôn bận việc tới hừng đông mới ra.
Tô Thừa để mấy hài tử đi ngủ, chính ông canh giữ nữ tế ở dưới hành lang.