Chương 1113: Trộm Hoàng Kim Trong Bảo Khố 2
Chương 1113: Trộm Hoàng Kim Trong Bảo Khố 2Chương 1113: Trộm Hoàng Kim Trong Bảo Khố 2
Cảnh Dịch nghiêm túc gật đầu: "Hiểu rồi, trong chốc lát xuống tay nhanh lên."
Bạch Trạch: ”...'
Bạch Trạch đỡ trán.
Hắn đây là nói vô ích sao?
Bạch Trạch khó được lộ ra một nụ cười: "Tiểu hầu gia, ngươi cảm thấy những vàng đó chúng ta có thể mang đi sao?"
Cảnh Dịch hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Có thể mang đi sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "Có thểt"
Cảnh Dịch nhìn về phía Bạch Trạch: "Có thể."
Tô Tiểu Tiểu vỗ bả vai Cảnh Dịch: "Ai gặp thì có phần, ta sẽ chia cho ngươi một chút!"
Cảnh Dịch nói: "Ta không cần."
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Vậy không được, ngươi và ta cùng nhau chia của, tương lai bán ta làm sao bây giờ?”
Bạch Trạch đang muốn nói tiểu hầu gia nhà ta mới sẽ không, đã nghe được Cảnh Dịch ngoan ngoãn đồng ý: "Ừ'”"
Tô Tiểu Tiểu vô cùng nghĩa khí nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chủ động gánh vác phần lớn nguy hiểm!"
Bạch Trạch cạn lời mà liếc nàng một cái, ngươi chính là muốn nói ngươi lên mặt đi.
Mấy người vừa thăm dò mặt đất, vừa tìm cửa vào.
Tô Thừa vò đầu: "Kỳ quái, rõ ràng ở dưới lòng bàn chân, sao không tìm ra cửa vào chứ? Bạch Liên Giáo là biến thành quỷ chui vào sao?"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngũ Hổ, cửa vào ở đâu?"
Ngũ Hổ nằm như cương thi.
Tiền chủ nhân luôn thích xách theo lồng chim tới nơi này đi bộ, nhưng cũng không đi xuống, nó nào biết đi như thế nào?
“Người nào!"
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.
Cảnh Dịch quyết đoán nắm lấy chuôi kiếm bên hông.
Tô Tiểu Tiểu đè lại tay hắn, cho hắn một đôi mắt nhỏ tạm thời đừng nóng nảy.
Đối phương tổng cộng năm người, tất cả đều là giáo đồ Bạch Liên Giáo mặc áo bào tro màu ngà. Người cầm đầu cảnh giác người xa lạ xâm nhập trong rừng, khi ánh mắt hắn ta đảo qua khôi giáp tướng sĩ Đại Chu trên người Tô Thừa, trong lòng hiểu rõ thân phận của mấy người.
Hắn ta lạnh lùng cười: "Đêm nay rốt cuộc triều đình phái bao nhiêu người đến chịu chết? Lại ngay cả nữ nhân và hài tử cũng đưa tới?"
Nữ nhân là Tô Tiểu Tiểu, hài tử là Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch không vui.
Tô Thừa khiêng đại đao đi vào bên người Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Khuê nữ, trong chốc lát ta đi xử lý bọn họ, vạn nhất không ổn con chạy trước."
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Phụ thân, đi với bọn họ, bọn họ khẳng định biết cửa vào."
Tô Thừa ném đại đao trong một giây: "Thôi, các ngươi nhiều người, ta đầu hàng!"
Chúng giáo đồ: '..."
Đêm nay rừng đào cũng không thái bình, bọn họ cũng lo lắng có người sẽ đến nơi đây, cho nên đến tuần tra.
Nhưng... đám người này đều không đánh chờ bị bắt là chuyện như thế nào?
Mới vừa rồi vì tìm cửa vào, đoàn người Tô Tiểu Tiểu sớm đã cất mặt nạ bảo hộ phòng độc, hiện giờ bọn họ nhìn qua vô dị như người thường.
Một người giáo đồ nhìn giày bọn họ, nói: 'Lão đại, bọn họ là từ rừng chướng khí lại đây, chắc là trúng độc chướng khí, không thể động võ."
Người cầm đầu gật đầu.
Một giáo đồ khác hỏi: "Vậy, mấy người này, rốt cuộc bắt hay là không bắt?"
Người cầm đầu cảnh giác nhìn mấy người Tô Tiểu Tiểu một cái, nói: "Giết! Một người không gid
Ngũ Hổ quyết đoán lâm trận bỏ chạy: "Giáo chủ vạn tuel Giáo chủ vạn tuết Giáo chủ vạn tuết"
Tô Tiểu Tiểu: Ngươi tiểu phản đồi
Một giáo đồ nói: 'A? Đây không phải Anh Vũ đại trưởng lão nuôi kia sao? Lần trước nói đã chết ở trên thuyên? Thì ra không chết, lại bay trở về? Không đúng, không phải nó màu trắng sao? Dúm lông chim đỉnh đầu kia đâu?"
Người cầm đầu nhìn về phía tiểu anh vũ dừng ở lòng bàn tay hắn ta vô cùng ngoan ngoãn, nói: "Anh Vũ lưu lại, mấy người này..."
Tô Tiểu Tiểu: "Giáo chủ vạn tuết"
Tô Thừa: "Giáo chủ vạn vạn tuết"