Chuong 1119: Tieu Tieu Ra Tay 1
Chuong 1119: Tieu Tieu Ra Tay 1Chuong 1119: Tieu Tieu Ra Tay 1
Nhưng đến tot cùng là nọc độc hao hết trước, hay là thể lực bọn họ dùng xong trước, chỉ sợ ai cũng nói không được.
"Lục ca ngươi kiềm chế nó một lát, ta đi công kích túi độc của nó!"
Vệ Đình dứt lời, lau sạch vết máu của khóe miệng, rút trường kiếm ra cắm trên mặt đất, vòng đến sau lưng nó.
Nó tính xoay người triển khai quyết đấu với Vệ Đình, lại bị Vệ Lục Lang một kiếm ngăn lại.
Tuy Vệ Lục Lang chặt đứt một tay, nhưng hắn ta là người sống sót trong thây sơn biển máu, đừng nói để hắn ta kiềm chế nó trong chốc lát, chính là để hắn ta và nó đồng quy vu tận, hắn ta cũng không sợ chút nào.
Vệ Đình nói: "Luc ca, huynh phải sống sót trở về, ba tiểu tể tử còn đang đợi ngươi."
Vốn Vệ Lục Lang xác thật tính ngọc nát đá tan với quái vật, đột nhiên ngẩn ra.
Hắn ta thay đổi chiêu thức, kéo ra khoảng cách với nó.
Vệ Đình bắt được cơ hội, nhảy lên, hung hăng cắm trường kiếm vào túi độc của nó!
Lần này, cuối cùng nó có phản ứng với đau đớn, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào rống kinh người, xoay người lại, chính là cào móng vuốt vê phía Vệ Đình!
"Tiểu Thất!"
Tốc độ và sức bật kia quả thật không thể tưởng tượng, Vệ Lục Lang muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Mắt thấy Vệ Đình phải bỏ mạng dưới móng vuốt của nó, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên xuyên qua đêm dài vắng vẻ, mang theo tiếng vang phá không, bắn thủng bàn tay nó!
Lực đạo thật lớn bắn bàn tay nó nghiêng sang một bên, Vệ Đình nhân cơ hội lộn ngược ra sau một cái, mũi chân câu lồng sắt gắn vào trên đầu nó, hung hăng đá nó rơi xuống mặt đất.
"Nhận lấy!"
Vệ Lục Lang kịp thời túm chặt một cây mây tính dai mười phần ném lại đây.
Hai người một người túm chặt một bên, ở lúc quái vật bận về việc đứng dậy kịp thời trói chặt nó.
Mà nó không cam lòng bị bắt, súc lực giấy giụa.
Kẻ hen cây mây, có thể làm gì nói
Phựt!
Cây mây muốn chặt đứt!
Đột nhiên, một bóng dáng giục ngựa đến, dẫm chân, nhảy lên, bắn ba mũi thuốc mê chui vào ngực nói
"Rống 一"
Nó cuồng nộ bạo rong móng vuốt cào Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu giơ tay bắt.
Sắc mặt Vệ Lục Lang đại biến!
Kia chính là móng vuốt có thể phá hộ tâm giáp của Vệ gia—
Nhưng mà, Tô Tiểu Tiểu không có việc gì.
Bao tay chỉ bạc của phòng thuốc thành công chống đỡ thương tổn của nó.
Vệ Lục Lang không thể tưởng tượng mà nhìn một màn này.
Quái vật cũng sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được nhân loại này không bị cào nát.
Nó lại sửa dùng bàn tay đánh đến.
Vệ Đình quyết đoán ném dây đẳng, bay lên.
Hưu!
Tô Tiểu Tiểu bị Cảnh Dịch ôm đi.
Vệ Đình: "..."
Tức phụ của ta đâu?
"Rống 一"
Nó hoàn toàn nổi giận, đột nhiên kéo Vệ Lục Lang đến, đang muốn vỗ móng vuốt xuống, bỗng nhiên nó cơ thể của chấn động, hai mắt nổi sao, âm am ngã xuống.
Tô Tiểu Tiểu thở phào một hơi: "Hù! Cuối cùng thuốc mê cũng có hiệu quả."
Nàng từ dưới đại thụ di tới.
Cảnh Dịch đi theo bên cạnh người nàng, như một thần hộ mệnh nho nhỏ.
Vệ Đình: Hôm nay ta hơi muốn đánh tiểu tử này.
"Sao ngươi cũng tới?" Vệ Đình hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Tiến vào đi dạo."
Vệ Đình: ”...
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch nghe được động tĩnh bên này, lại đây trước một bước, mấy người Tô Thừa còn ở phía sau.
Vệ Đình hồ nghi hỏi: "Ngươi... Cưỡi ngựa lại đây?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?”
Vệ Đình chỉ phía sau nàng: "Bên kia là đầm lầy, có vô số hố đầm lầy." VCnUong :2 TIeU ¡Ieu Ea lay ¡ Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nói: "Có sao?" Nàng cũng không dẫm lên một cái hố nào.