Chuong 115: Tien Kham Benh 2
Chuong 115: Tien Kham Benh 2Chuong 115: Tien Kham Benh 2
Tô Tiểu Tiểu nói: “Ngày mai ta sẽ không tới, ta khai cho ngươi một phương thuốc, ba ngày sau ta lại đến kiểm tra cho ngươi.”
Hắn ta không cân lại uống thuốc tây nữa, sửa dùng thuốc đông y hết họ thở đều, chữa trị khí huyết, ôn dưỡng gốc rễ, ngược lại hiệu quả trị liệu càng tốt hơn.
“Như vậy sao...” Hạng công tử tiếc nuối thở dài.
“Làm sao vậy?”
“Ba ngày sau... Không biết ta còn ở trấn Hạnh Hoa không.”
"Ngươi phải đi sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Hạng công tử tram mặc.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, gật đầu: "Cũng đúng, ta nghe khẩu âm của ngươi, không giống nhân sĩ bản địa."
Hạng công tử nói: "Thật không dám giấu giếm, ta là ở kinh thành."
Cảnh Dịch ở cửa nhíu mày lại, không tán đồng biểu ca lộ ra lai lịch của mình.
Tô Tiểu Tiểu hơi mở to mắt hạnh: "Kinh thành sao, ta lớn như vậy, còn chưa từng đi qua. Kinh thành là trông thế nào?"
Hạng công tử nhàn nhạt cười: "Lớn, phôn hoa, rất nhiều cửa hàng, đường phố rất rộng, có người và chuyện mới mẻ thú vị, cũng có không ít ngày bẩn và nhơ."
Tô Tiểu Tiểu như suy tư gì đó nói: "Nghe như là địa phương phức tạp."
Hạng công tử ôn nhuận nhìn nha đầu tiểu béo bên người: "Tô cô nương có hứng thú đi kinh thành sao?”
Cảnh Dịch nhíu mày anh tuấn càng chặt hơn.
Biểu ca có ý tứ gì? Chẳng lẽ là muốn dẫn nàng hồi kinh?
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tạm thời không có."
Nàng đang ở giai đoạn giải quyết ấm no, nào có bạc và vốn đi hoàng thành dạo chơi?
"Kinh thành nhất định rất xa đi? Lấy trạng huống trước mắt của thân thể ngươi, không nên tàu xe mệt nhọc, nếu có thể, ta hy vọng ngươi hoàn toàn khỏi hẳn lại lên đường."
Đây là lời nói thật, gốc của hắn suy nhược hơn người bình thường, huống chỉ viêm phổi thành nhân không phải bệnh nhỏ.
Hạng công tử mỉm cười: "Nếu Tô cô nương nói như vậy, vậy ta ở lâu chút thời gian cũng không sao.'
Vẻ mặt của Cảnh Dịch ngoài cửa phức tạp. "Như vậy không còn gì tốt hơn." Tô Tiểu Tiểu đưa cho hắn ta một phương thuốc: "Dựa theo phương thuốc này, đi nhà lang trung hẻm Xuân Liễu bốc thuốc. Dược liệu nhà ông ấy chất lượng tốt, tương đối có lời, không lừa già dối trẻ."
"Được." Hạng công tử mở ra nhìn chữ viết bên trên: "Tô cô nương... phương thuốc này là ngươi tự tay viết sao?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Đương nhiên là ta viết! Sao? Ngươi cho rằng ta sẽ không biết chữ?”
Hạng công tử cười: "Không phải, là Tô cô nương viết chữ đẹp, Hạng mỗ nhất thời rất kinh ngạc cảm thán."
Tô Tiểu Tiểu âm thâm bĩu môi, tên kia cũng lấy bản lĩnh này ra tay.
Hạng công tử nói: "Trường Bình, đi lấy tiền khám bệnh tới."
"Vâng." Trường Bình đồng ý.
Hắn ta không thích Tô Tiểu Tiểu, vừa đi vừa lấy mắt lườm Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không để ý một người hầu nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Hạng công tử nói: "Ngươi nói chuyện khá tốt, không giống đệ đệ mặt băng kia của ngươi, tính tình giống một người xấu... Ta quen như đúc, khuôn mặt luôn lạnh lùng, giống như bị người thiếu tiền."
Cảnh Dịch mặt đen thành than.
Tô Tiểu Tiểu không biết Cảnh Dịch ở cửa.
Hạng công tử nhìn ván cửa, trân thấp cười ra tiếng: "Đúng vậy, tính tình của Cảnh Dịch là hơi xấu, trở về ta lại thay ngươi dạy dỗ hắn."
Tô Tiểu Tiểu vội xua tay nhỏ béo: "Không cần không cần, dù sao hắn cũng là biểu đệ của ngươi, đừng vì ta người ngoài này khiến cho huynh đệ các ngươi không vui. Hắn lãnh đạm với ta, khá tốt với ngươi."...
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời đi, Cảnh Dịch đi đến.
"Biểu ca, huynh thật sự không tính hồi kinh?"
Hạng công tử không nói chuyện, chỉ là đưa cho Cảnh Dịch một phong mật hàm.
Cảnh Dịch mở ra xem qua, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: "Lại..."