Chương 1132: Giáo Chủ Phát Điên 3
Chương 1132: Giáo Chủ Phát Điên 3Chương 1132: Giáo Chủ Phát Điên 3
Một ngày kia sắp tới rồi.
Ghế dựa Kim Loan Điện kia, sắp là của Mạc Quy Viễn ông ta.
"Đại đại đại, đại trưởng lão!"
Đệ tử phái đi lấy thỏi vàng vừa lăn vừa bò tiến vào.
Người một phòng cổ quái mà nhìn hắn ta.
Đại trưởng lão quở mắng: "Ở trước mặt giáo chủ, há có thể thất nghi!"
Chân đệ tử kia đều mềm, giống một con cá không có xương nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Trương Phong nâng người dậy, hỏi: "Ngươi cẩn thận nói, xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử nơm nớp lo sợ mà khóc ròng nói: "Vàng... Không có vàng!"
Trương Phong hỏi: "Trên đường ngươi bị người đánh cướp? Là người xâm nhập trong rừng?”
Vẻ mặt Mạc Quy Viễn bình tĩnh, hai rương vàng mà thôi, không có thì không có.
Đệ tử khóc ròng nói: "Không phải... Là kim khố... Kim khố không có vàng!"
Sắc mặt Mạc Quy Viễn cứng đờ.
Mạc Quy Viễn tự mình đi mật đạo cất vàng.
Khi ông ta thấy hầm bị càn quét không còn, ngay cả đồng tiên cũng không để lại cho ông ta, thì đều ngây ngốc!
“Ai làm? Ai làm?"
Mạc Quy Viễn phát ra rít gào mất khống chế một lần duy nhất trong đời.
Ông ta là người có dục khống chế cực mạnh, với người khác như thế, với chính mình càng hơn thế.
Nhưng mà trước mắt, ông ta không khống chế được cảm xúc của mình.
Ông ta không thể lại duy trì bình tĩnh.
Tư bản ông ta lấy làm tự hào, toàn bộ gia tài cả ông ta, không cánh mà bay!
Đại trưởng lão cũng thấy được hầm rỗng tuếch, sợ tới mức đều không thể thở.
Ở Bạch Liên Giáo, đà chủ chủ yếu tiến hành quản lý các phân đà, đồng thời chấp hành các hạng nhiệm vụ giáo chủ truyền xuống, mà trưởng lão nhiều là xử lý công việc vặt trong giáo.
Giúp đỡ chưởng quản kim khố nhiều năm, ông ta chưa bao giờ ra xảy ra bất kì đường rẽ gì, được giáo chủ tín nhiệm.
Ai có thể nói cho ông ta, trước mắt là làm sao vậy? Có phải ông ta già cả mắt mờ hay không?
Ánh mắt Mạc Quy Viễn tràn ngập sát khí dừng ở trên người đại trưởng lão.
Đại trưởng lão bùm một tiếng quỳ xuống: "Giáo chủ... Thuộc hạ thất trách... Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần... Nhưng thuộc hạ... Thuộc hạ cũng không biết sao lại thế này... Rõ ràng hôm qua thuộc hạ còn tiến vào đếm..."
Mỗi ngày đại trưởng lão rời giường chuyện thứ nhất đó là tới đếm vàng, một chuyện cuối cùng trước khi ngủ cũng là đếm vàng.
Chẳng qua, tối hôm qua bởi vì trong rừng xâm nhập quá nhiều người của triều đình, ông ta chu toàn thông đạo khắp các nơi, hừng đông mới trở vê, ngã đầu ngủ rồi.
Tỉnh lại lại nhận được mệnh lệnh của giáo chủ, muốn đi đàm phán công việc chiêu binh mãi mã với Ngô lão gia, nên trì hoãn.
Ai có thể nghĩ đến, mới hai lần quên đếm, vàng đã không có?
“Thuộc hạ... Thuộc hạ sẽ phái người đi tìm!"
Đại trưởng lão tự mình dẫn người đi tìm, mỗi một mật đạo, mỗi cái hâm đều tìm một lần, không thu hoạch được gì!
Tên đệ tử hôm qua bắt Ngũ Hổ kia nói: "Đại trưởng lão, tối hôm qua tới mấy người của triều đình, bị chúng ta bắt, sau đó bọn họ lại chạy, có thể là bọn họ làm hay không?"
Thông qua miêu tả bề ngoài đặc thù mấy người của hắn ta, Mạc Quy Viễn cơ bản xác định bọn họ chính là đoàn người sáng nay ra thông đạo với Vệ Đình.
Mạc Quy Viễn là tận mắt nhìn thấy bọn họ rời đi, bọn họ không dọn vàng gì!
Đại trưởng lão nói: "Giáo chủ, không phải là các huynh đệ làm... Không nói đến bọn họ có lá gan kia hay không, chỉ là dọn nhiều rương vàng như vậy, cũng không có khả năng không ai phát hiện... Huống hồ, dọn giấu ở chỗ nào? Rừng đào chúng ta lại quen thuộc, thật sự muốn tìm, còn có thể tìm không ra sao?"