Chuong 1141: Tieu Ho Tien Cung 1
Chuong 1141: Tieu Ho Tien Cung 1Chuong 1141: Tieu Ho Tien Cung 1
Tần Thương Lan khó có dịp không cãi nhau với ông ấy, chỉ nhắc nhở: "Nói vậy Mạc Quy Viễn chắc chắn cũng đã đoán được triêu đình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cái gọi là đàm phán hòa bình căn bản chỉ là cái vỏ bọc, chắc chắn hắn ta đã bày sẵn mai phục và cạm bấy. Ta nghe Vệ Đình nói, bên cạnh Mạc Quy Viễn có một cao thủ rất lợi hại, gọi là Tu Nô, ngươi phải cẩn thận người này...
Ngày diễn ra cuộc đàm phán hòa bình được ấn định vào giờ Ty của ngày thứ hai.
Muốn liên lạc với Bạch Liên giáo thật ra cũng không khó, Cảnh Dịch đi một chuyến tới sòng bạc của ông chủ Lâm, trực tiếp đưa cho ông ta một phong thư đàm phán hòa bình.
Ông chủ Lâm lúc đầu vờ như không hiểu chuyện gì, cứng rắn trả lời không biết, Cảnh Dịch cũng không hề để ý đến ông ta, rời đi mà không quay đầu lại.
Triều đình đàm phán hòa bình với một môn phái giang hồ vốn dĩ đã là tự hạ thấp thân phận, đương nhiên không có khả năng sẽ thể hiện thái độ cầu hòa, tư thái của hoàng thất vẫn phải giữ vững.
Ông chủ Lâm đã rời đi ngay trong đêm đó để đến Đào Lâm, giao tận tay phong thư cho ảnh vệ của Bạch Liên giáo.
Với địa vị của ông, đương nhiên sẽ không thể thấy được giáo chủ, ông chỉ nghe nói rằng giáo chủ đã tới kinh thành, mà Đào Lâm là nơi duy nhất có thể liên lạc được với hắn.
Ở bên kia, sau khi lão Hầu gia từ giã Tần Thương Lan liền định tới Khâm Thiên giám, tối nay ông phải đến quân doanh rà soát binh lính, sáng sớm ngày mai còn phải hộ tống Tiêu Trọng Hoa tới Đào Lâm của Bạch Liên giáo.
Lần này, ông sẽ không còn phải đứng chờ ở cửa vào nữa mà sẽ gặp trực tiếp giáo chủ Bạch Liên giáo.
Vì triều đình cũng được, vì bách tính cũng được, hay kể cả vì trả thù cho lão già chết giãm, ông cũng phải tự tay đâm chết Mạc Quy Viễn!
Ngay lúc lão Hầu gia vừa mới bước chân ra khỏi Khâm Thiên giám, một bóng người lén lút đã bí mật đi theo sau lưng ông.
Chẳng qua chưa ra được bên ngoài đã bị Vệ Đình dùng một tay xách lên.
Mặt Tô Ly đầy vẻ uất ức: "Ngươi làm gì vậy?"
Phải đứng đợi với ba đứa nhỏ đã lâu, ngữ khí hắn cũng đầy tức giận.
Vệ Đình ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Ly chớp mắt: "Không làm gì cả, ta về nhà a, chẳng lẽ ta cứ phải đợi ngươi ở Khâm Thiên giám? Tối lại đi ngủ cùng ngươi à?”"
Mấy ngày nay hắn ta thường xuyên đi thăm Tần Thương Lan, sáng đi, tối lại vê, mình nói như vậy cũng không có gì sai.
Vệ Đình đem người ném vào phòng của Tô Mạch: "Việc của người lớn, tiểu hài tử đừng xen vào."
Tô Ly tức giận: "Hừi! Ai là tiểu hài tử? Ta còn lớn hơn vợ ngươi đó! Theo bối phận thì ngươi phải gọi ta là tiểu cữu cal"
Vệ Đình nhướn mày: "Ý ngươi là... lớn hơn ba ngày?"
"Đó cũng là lớn hơn!", Tô Ly bấm ngón tay đếm, nghiêm túc sửa: "Còn nữa, là ba tháng!"
Tô Mạch xắn tay áo bước vào: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vệ Đình cau mày nhìn mắt cá chân hắn: "Không phải ta đã dặn ngươi đừng đi lại roi sao?"
Tô Mạch nói: "Ngươi bây giờ cũng quản nhiều chuyện nhỉ?"
Tô Ly gật đầu như giã tỏi: 'Đúng nha đúng nha, đại ca, chúng ta còn chưa có thành thân mà hắn ta đã muốn quản rồi!"
Tô Mạch: "Đệ im miệng. Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen mồm vào."
Tô Ly đen mặt.
"Ngươi muốn đi cùng tới Đào Lâm sao?", Vệ Đình hỏi Tô Mạch.
Tô Mạch đem dao găm thu lại vào vỏ: "Ta quen thuộc Đào Lâm hơn tổ phụ, đi cùng có lẽ sẽ khiến người đỡ bận rộn hơn."
Vệ Đình hờ hững nói: "Ngươi hình như cũng chỉ biết nơi đó được một nửa, nửa sau thì đâu có quen thuộc. Bàn vê Đào Lâm, ta đương nhiên vẫn quen thuộc hơn ngươi."