Chương 1143: Hổ Lì Lợm 1
Chương 1143: Hổ Lì Lợm 1Chương 1143: Hổ Lì Lợm 1
Tiểu Hổ... Dù sao cậu bé chơi ở nơi nào cũng được.
Ba đứa nhóc leo lên Trích Tinh Lâu.
Lần đầu tiên là được Uất Trì Tu bế đi lên, hôm nay hắn không có ở đây, ba đứa chỉ có thể tự leo lên.
Đại Hổ leo một hơi đã đến đài quan sát ở lầu bảy.
Nhị Hổ có chút hụt hơi, nhưng nghĩ đến đài Trích Tinh liền cố chấp kiên trì.
Tiểu Hổ "bò"... Nửa tâng lầu, liền hết "bò" nổi.
Cậu bé leo lên bậc thang nằm xuống: "Không vui, không vui chút nào hết!"
Nhưng nằm một lúc liên thấy chán, cậu bé lại tự mình bò dậy: "Hu không chơi với Đại "Búa'! Cũng không thèm chơi cùng Nhị "Búa'! Tiểu "Búa" tự mình chơi!" (*cậu bé nói ngọng: hổ là hu3, búa là fu3)
Cậu bé dùng cả tay chân leo xuống.
"Mấy người các ngươi cẩn thận một chút! Một lúc nữa khiêng lên đừng làm đổ đấy."
Muốn khiêng cái gì lên (trên) cơ?
Con ngươi Tiểu Hổ sáng lên, lanh lợi núp sau cây cột, nhân lúc không có người liền chui vào cái rương lớn kia.
Trong rương có mùi dược, ở nhà vốn là y quán nên mùi này khiến Tiểu Hổ rất an tâm.
Nhưng mà Tiểu Hổ không có biết, cái rương này không phải được khiêng lên lầu, mà là được đem để vào xe ngựa.
Cậu bé mơ màng ngủ quên trong rương.
Hoàng Cung.
Phúc công công tiến vào ngự thư phòng, bẩm báo với Cảnh Tuyên Đế: "Bẩm bệ hạ, đan dược từ Khâm Thiên giám đã tới."
Cảnh Tuyên Đế nghỉ ngơi hai ngày, tấu chương trong triều chất đống như núi, hắn ta là một vị hoàng đế siêng năng, coi công việc triêu chính như ăn ngủ.
Hắn nhíu mi tâm có chút đau nhức: "Đem về tẩm cung trước đi, lát nữa trẫm sẽ ăn."
"Vâng." Phúc công công lui ra ngoài liền phân phó hai tiểu thái giám đem rương đan dược đến tẩm cung Cảnh Tuyên Đế.
Ngũ Hổ đáp xuống mái nhà, nhìn quanh một lát liền bay xuống mổ lên cái rương, nhưng mổ một hồi lâu cũng không khiến Tiểu Hổ bị đánh thức, nó liền vỗ cánh bay trở vê Khâm Thiên giám.
Đại Hổ, Nhị Hổ đã sớm leo lên đài Trích Tinh, Tiểu Hổ không có ở đây, hai đứa cũng không thể nào mặc kệ.
"Tiểu Hổ sao còn chưa lên?", Nhị Hổ hỏi.
"Nó lười.", Đại Hổ nói,'Nhất định lại nằm xuống chỗ nào đó rồi."
Có một đứa em trai lười biếng thật mệt mỏi.
"Huynh đi tìm Tiểu Hổ, đệ có đi cùng không?", Đại Hổ hỏi.
Nhị Hổ suy nghĩ một chút: "Đi."
Ba huynh đệ cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt, dẫu sao bọn chúng khi còn ở trong bụng nương thì chính là những người thân cận nhất, chưa bao giờ tách nhau ra, cũng không quen khi thiếu đi ai đó.
Vì vậy hai đứa thật vất vả leo lên, giờ lại cùng nhau thở hổn hển đi xuống.
Nhưng điều khiến hai nhóc không hiểu là, xuống phía dưới rồi nhưng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hổ đâu.
Nhị Hổ đi khắp nơi tìm: "Tiểu Hổ đi chỗ nào rồi?"
Bọn chúng đi hỏi người ở Trích Tinh Lâu, ai cũng nói không có thấy Tiểu Hổ.
Hai đứa đành quay trở về viện nơi Tần Thương Lan đang dưỡng bệnh, kết quả về đến nơi cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hổ đâu.
"Có phải trốn đi roi không?", Tân Thương Lan hỏi.
Nhị Hổ lạch bạch chạy ra bên ngoài, la lớn: "Tiểu Hổ, đệ đừng trốn nữa, mau ra đây!"
Đại Hổ cũng la: "Bọn huynh đưa đệ đi chơi!"
Không có ai trả lời.
Người lớn trong nhà dần ý thức được có gì đó không đúng.
“Ta đi tìm một chút.', Tô Mạch nói.
"Ngũ Hổ đâu?”, Tô Tiểu Tiểu hỏi Đại Hổ cùng Nhị Hổ.
Vừa dứt lời, Ngũ Hổ đã bay trở vê.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng hỏi: "Ngũ Hổ, Tiểu Hổ đâu rồi?"
Ngũ Hổ cùng Tiểu Hổ chơi chung với nhau nhiều nhất.
Ngũ Hổ dang rộng đôi cánh kêu lên: "Be hạ, đan dược đến! Be hạ, đan dược đến! Be hạ, đan dược đến!"
Đan dược của Cảnh Tuyên Đế... Tiểu Hổ vào cung rồi?
Tô Mạch trâm tư nói: "Hôm nay đúng là Khâm Thiên giám tới hoàng cung đưa một rương đan dược, chính là rời đi từ Trích Tinh Lâu.”