Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1151 - Chương 1157: Chân Tướng 2

Chương 1157: Chân Tướng 2 Chương 1157: Chân Tướng 2Chương 1157: Chân Tướng 2

Hắn thản nhiên nói: "Cho dù là sơ xuất, cũng không thể tha thứ."

Lão Hầu gia ngoài ý muốn nhìn Vệ Đình một cái, tuổi còn nhỏ, tâm tính kiên định, đủ tàn nhãn, đủ thống khoái, cũng đủ tuyệt tình.

"Đúng vậy, nếu hắn thật sự có sai lâm, nên đứng ra thừa nhận mới đúng, chứ không phải sau khi hại Vệ gia, vừa hưởng thụ quân công Vệ gia kiếm được, vừa yên tâm thoải mái chia binh quyền của Vệ gia. Quan trọng hơn là, năm đó vì che giấu sai lâm của mình, hắn có chậm trễ trong việc cứu viện hay không?”

Điều này không khó hiểu.

Nếu như năm đó quả thật là Lãnh Thiên Nam trong lúc vô ý tiết lộ hành tung của mấy người, hơn nữa Lãnh Thiên Nam cũng ý thức được, hắn sẽ lập tức mang binh đuổi theo, hay là làm bộ như không biết?

Dẫn binh đuổi theo, Vệ Tư hỏi hắn: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi có biết đại quân Bắc Yến sẽ tập kích ban đêm không?”

Hắn nói thế nào?

Bởi vì ta không cẩn thận tiết lộ hành tung của các ngươi cho Bắc Yến?

Như vậy, Lãnh Thiên Nam sẽ bị xử trí theo quân pháp không hề nghi ngờ.

Nếu chỉ là lỗi lâm, cũng không phải là đáng hận nhất, nhưng nếu Lãnh Thiên Nam rõ ràng có cơ hội sửa chữa, chỉ vì che giấu lỗi lầm mà cố ý không hành động, thì tội đáng chết vạn lần.

Lão Hầu gia vỗ vai Vệ Đình: "Giải quyết Bạch Liên giáo trước, chuyện Lãnh Thiên Nam, hồi kinh tra lại cũng không muộn."

Vệ Đình bình tính nói: “Được. ...

Trời tờ mờ sáng, Tô Nhị Cẩu bị hạ nhân Tô gia gọi dậy, rửa mặt một phen, ăn điểm tâm xong, thì chuẩn bị cùng Tô Kỳ, Tô Ngọc đi Quốc Tử Giám học.

Giờ tý đang định ra khỏi sân thì một tiểu đậu đinh đáng yêu chạy tới.

"Cữu cữu!"

"Tiểu... Hổ?" Tô Nhị Cẩu vò đầu, có chút không xác định là tiểu tử nào.

Bởi vì Đại Hổ trên trán không có xoáy, nên dễ nhận biết nhất.

Nhưng Nhị hổ, Tiểu hổ đều có, hắn thường không phân biệt được hai người.

"Ta không phải Tiểu Hổ." Nhị Hổ nói.

"À, Nhị Hổ." Tô Nhị Cẩu hỏi,'Sao ngươi dậy sớm như vậy?"

"Ta muốn ra ngoài chơi" Nhị Hổ nói.

Tô Nhị Cẩu nói: "Ta phải đi học, không thể dẫn ngươi ra ngoài chơi." Nhị Hổ ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: "Cữu cữu đưa ta đi Khâm Thiên Giám là được!"

Tô Nhị Cẩu nhìn về sau lưng Nhị Hổ: "Ngươi không đợi Đại Hổ, Tiểu Hổ cùng đi sao?"

Nhị Hổ nói: "Bọn họ còn đang ngủ, lần sau lại chờ bọn hoy

Tô Nhị Cẩu cổ quái gãi gãi đầu: "Vậy, được rồi."

Tô Nhị Cẩu cùng Tô Kỳ, Tô Ngọc đưa Nhị Hổ đến Khâm Thiên Giám.

"Nhị Cẩu cữu cữu gặp lại, Kỳ cữu cữu gặp lại, Ngọc cữu cữu gặp lại!"

Nhị Hổ thập phần hiểu lễ phép hướng mấy người vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, xoay người bước vào Khâm Thiên Giám.

Cậu ta trực tiếp đi Trích Tinh Lâu.

Tư Không Vân vừa rời giường đã nhìn thấy một Tiểu Đậu Đinh non nớt đứng ở cửa phòng mình, thân thể hắn run lên.

Nhị Hổ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lại nghiêm túc nói: "Tư Không gia gia, con muốn vào cung.

Tư Không Vân tỉnh ngủ một nửa: "Tiểu quỷ ngươi còn biết tiến cung?"

Nhị Hổ nói: "Tiểu Hổ sẽ vào cung."

Tối hôm qua lúc Đào thị tắm rửa cho Tiểu Hổ, Tiểu Hổ tỉnh dậy, đem những gì đã trải qua ở hoàng cung khoe khoang một lần.

Hoàng cung có rất nhiều thứ thú vị, Nhị Hổ cũng muốn đi.

Nhị Hổ là người khôn khéo nhất trong ba đứa nhỏ, Tiểu Hổ ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu, cậu ta lại hiểu rõ tất cả.

Là cái rương lớn của Tư Không Vân đem Tiểu Hổ "Tống" vào cung.

Tư Không Vân tức giận nói: "Hừ, không có cửa đâu!"

Nhị Hổ nghiêm túc nói: "Nếu ông không đưa ta đi, ta sẽ nói cho Tiểu Hổ, kèn của ngươi giấu ở chỗ nào!"

Tư Không Vân khóe miệng co rút.
Bình Luận (0)
Comment