Chương 119: Làm Khó De 2
Chương 119: Làm Khó De 2Chương 119: Làm Khó De 2
Ai bảo ngươi đắc tội ta, lúc này biết sự lợi hại của ta chưal
“Nha đầu! Hiện tại hối hận cũng đã muộn! Cho dù ngươi quỳ cầu xin ta, ta cũng không có khả năng đồng ý việc hôn nhân của ngươi và Nhị Lang”
Ai muốn làm nữ nhi tức của bà tai
Là Vệ Đình không soái sao? Vẫn là Vệ Đình eo không được?
Nhưng Hoàng thị có một câu nói không sai, sau khi Trần Hạo Viễn trúng cử, ngày tháng của Tiểu Tô gia sẽ không quá tốt.
Hoàng thị nói với lão bản cửa hàng: "Ngươi nha, đừng làm buôn bán với nàng, ngày sau nhi tử ta làm cử nhân lão gia, còn tới nhà ngươi mual"
Dứt lời, bà ta đắc ý dào dạt rời đi.
Tô Nhị Cau hừ nói: "Còn chưa thi đậu đâu, ngược lại đã sai sử trước rồi. Lão bản, chol"
Cậu đưa túi tiền đưa cho lão bản.
Nào biết lão bản không nhận.
"Làm sao vậy?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Ánh mắt lão bản chợt lóe, ấp úng nói: "Ngươi, các ngươi lấy tiền về đi thôi, không có bột mì, bán het rồi."
"Sao lại không có?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Lão bản nói: "Sáng nay đã bán hết!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngày hôm qua tôi đã hẹn, ngươi hẳn là bán cho ta trước chứ."
"Ta... Lão bản bị ánh mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn đến hốt hoảng, ông ta xoay người đi sửa sang lại túi lương thực: "Tóm lại ngươi đi nơi khác mua đi, nơi này của ta chính là không có!"
Tô Nhị Cẩu cả giận nói: "Này! Làm buôn bán phải nói chữ tín! Đã nói bột mì của ngươi lại không bán, ngươi bảo chúng ta lấy cái gì làm bánh bột ngô đây? Ngươi sẽ không thật sự tin bà ta nói chứ? Nhi tử của bà ta chỉ là một tú tài, chưa đâu vào đâu cả —— ai biết có thể trúng hay không?”
Lão bản khó xử nói: "Ta cũng không có biện pháp, cô nương ngươi đi nơi khác mua đi!"
"Ngươi —"
"Thôi, Nhị Cẩu, chúng ta đi."
Tô Tiểu Tiểu dẫn theo Tô Nhị Cẩu ra khỏi cửa hàng.
Tô Nhị Cẩu u oán nói: "Tỷ, vì sao chỉ ngăn cản ta? Ông ta là đại lão gia, sao có thể bị một bà nương hu dọa?” "Không phải Hoàng thị." Tô Tiểu Tiểu nói.
Với Tô Tiểu Tiểu thay đổi xưng hô, Tô Nhị Cẩu thích ứng cực nhanh, hơn nữa cảm giác cực thoải mái.
Tô Nhị Cẩu nghi hoặc nói: "Không phải bà , đó là chuyện thế nào? Vì sao lão bản lật lọng, không bán cho chúng ta?”
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu có suy đoán, nàng suy nghĩ, nói: "Đi thôi, đi cửa hàng khác hỏi một chút.'
Ban đầu trên chợ có không ít quán bày bán bột mì, đều là hương thân các thôn, là sắp ăn tết, bọn họ không ra quán, Tô Tiểu Tiểu mới đến cửa hàng mua.
Tô Tiểu Tiểu nhớ rõ gần đây còn có hai nhà.
Chỉ là, khi bọn hắn tới cửa chọn mua, đều không ngoại lệ nói bán hết rồi.
"Vậy túi kia không phải bột mì sao?" Tô Nhị Cẩu chỉ vào một túi bột mì trước quầy hỏi.
Lão bản nhà này ngượng ngùng cười nói: "Cái kia... Là người khác lấy trước, tiền đã trả."
"Vậy cái này thì sao?" Tô Nhị Cẩu lại ở sau lu gạo phát hiện một túi bột mì: "Ngươi cất giấu làm gì?”
Nụ cười của lão bản cứng đờ: "Ta, ta chính trong nhà ăn, sắp ăn tết rồi."
Hai người từ cửa hàng thứ ba đi ra.
Rốt cuộc Tô Nhị Cẩu nhịn không được: "Tỷ, rốt cuộc sao lại thế này? Lúc trước ăn tết, bột mì cũng không khó mua như vậy.'
Đúng vậy, lại không phải năm tai năm mất mùa, giá lương thực ổn định, không nên xuất hiện tình huống khan hiếm vật tư, huống chỉ gạo lúa mạch không đứt hàng, riêng bột mì không có.
Thực sự kỳ quặc.
Tô Nhị Cẩu nói: "Ta nhớ ra rồi, phía tây cũng có một nhà bán gạo và mì, chính là hơi xa. Tỷ, tỷ ở chỗ này chờ ta, ta đi mual"
Cậu nói xong, khiêng sọt muốn đi.