Chương 1168: Chủ Động Ra Trận 2
Chương 1168: Chủ Động Ra Trận 2Chương 1168: Chủ Động Ra Trận 2
Vệ Đình và lão hầu gia đi giải quyết Tu Nô, Uất Trì Tu dịch dung thành Vệ Đình, tiếp tục theo dõi tung tích đại trưởng lão, biết rõ chỗ ở của Mạc Quy Viễn.
"Chắc ngươi sẽ không cố ý để Tu Nô đợi bọn ta ở trên đường đúng không?”
Nếu đã bị nhận ra, Uất Trì Tu cũng lười giả bộ nữa, khôi phục giọng nói của mình.
Mạc Quy Viễn cười nói: "Ngươi nói xem?"
Uất Trì Tu chậc chậc nói: "Lão già kia, ngay cả ngoại tôn ruột của mình ông cũng không buông tha."
Mạc Quy Viễn hờ hững nói : "Chẳng phải nó muốn đối nghịch với ta sao? Vậy thì để nó nhìn rõ, trọng lượng của mình, cũng hiểu rõ được đối nghịch với ta sẽ không có kết quả tốt."
Khóe miệng Uất Trì Tu giật một cái.
Đúng vậy ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể lợi dụng và dùng người uy hiếp, còn có thể trông cậy hắn ta có nhân tính gì chứ?
Lão tử là sát thủ, nhưng trái tim của lão tử vẫn thật sự không độc ác bằng ông.
Sâu trong rừng đào, Vệ Đình và lão hầu gia đang đối mặt với Tu Nô.
Tu Nô đội nón là, mặc quân áo màu xám tro, thân thủ của hắn ta vô cùng kỳ lạ, dường như có thể hòa làm một thể với bóng đêm.
Mỗi lân lão hầu gia cảm thấy mình sắp tóm được hắn ta, nhưng mà hắn ta lại biến mất trước mắt mình.
Sau mấy hiệp, lão hâu gia có chút phát điên: "Ret cuộc sát thủ của Mạc Quy Viễn lấy từ đâu ra vậy?”
Vệ Đình nhìn chăm chú nói: "Hắn ta không phải sát thủ, là tử sĩ-"
Không có sợ hãi, không sợ chết, càng đánh càng hăng, mãi cho đến giọt máu cuối cùng trên cơ thể chảy cạn.
Tu Nô vọt đến sau lưng Vệ Đình, đâm kiếm vào Vệ Đình.
Vệ Đình trở tay giữ cổ tay cầm kiếm của hắn ta, đâm kiếm vào lồng ngực hắn ta.
Chính vào lúc này, một mảnh ám khí bay tới, đánh trúng lưỡi kiếm của Vệ Đình.
Trên ám khí mang theo gói thuốc bột có độc, Vệ Đình nhìu mày một cái, thả Tu Nô ra, điểm mũi chân một cái, lui vê phía sau mấy bước.
Tu Nô đã rất khó giải quyết rồi, trong bóng tối lại có một người nữa.
Nhưng Tu Nô dường như cũng không chấp nhận, nhìn về phía rừng sâu, lạnh lùng nói: "Ta đã từng nói, không cần nhúng tay vào chuyện của ta."
"Ha ha ha ha... Đáp lại Tu Nô chính là một tràng cười điên cuồng: "Ngươi thật là không biết tốt xấu, vừa nãy nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã trúng kiếm của người ta rồi."
Tu Nô nói mà không cần tình người: "Ta có thể giết bọn họ, ngươi tránh ra cho ta, nếu không ta sẽ giết luôn cả ngươi.
Trong bóng tối truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Được thôi, được thôi, ta không nhúng tay là được chứ gì, nhưng mà, ngươi nhớ giữ lại cho ta một người sống, độc vật lân trước đã chết rồi, ta vô cùng đau lòng, phải nhanh chóng luyện một con mới. Hai người này có thể vượt qua nhiều chiêu trong tay ngươi như thế, nghĩ tới tư chất không tệ."
Tu Nô trầm giọng nói: "Biết rồi."
Lão hầu gia nói với Vệ Đình: "Ta đi giải quyết tên ở trong rừng kia, con giữ chân Tu Nô trước."
Người đó nói không nhúng ta vào, ai mà biết được chứ?
Tên bắn lén trong chỗ tối khó lòng phòng bị nhất.
"Vâng."
Vệ Đình đáp lại.
Tu Nô truy đuổi lão hầu gia, Vệ Đình chém xuống một kiếm: "Đối thủ của ngươi, là ta."
Lão hầu gia đuổi đến chỗ rừng tối âm u.
Nam tử mặc đồ đen cười lạnh lùng: "Tu Nô, cái này không trách được ta, là có người tự mình dâng đến cửa."
Lão hầu gia nương theo tiếng nói nhìn vê phía cành cây trên đỉnh đầu: "Hóa ra ngươi đang ở đây! Chịu chết đi!"