Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1187 - Chương 1193: Giáo Chủ Chết 1

Chương 1193: Giáo Chủ Chết 1 Chương 1193: Giáo Chủ Chết 1Chương 1193: Giáo Chủ Chết 1

Đây chính là đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt của Tần gia!

Không một đội quân nào có thể hét lên trước mặt đội quân Tần gia, thậm chí có người còn không xứng để xách giày!

Lão Hầu gia vô cùng sung sướng mà nói: 'Mạc Quy Viễn, cảm thấy thua kém rồi chứ? Còn bày trò học người ta huấn luyện binh lính riêng, thật sự xem mình là Đại tướng quân gì đó sao!"

Mười ngàn đại quân của Mạc Quy Viễn mới đầu còn khiến người ta cảm thấy chấn động thật, thế nhưng khi đội quân tinh nhuệ của Tần Thương Lam vừa tới thì ngay lập tức biến đại quân của Bạch Liên giáo thành những tân binh lót đường.

Suy nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, còn không phải là tân binh hay sao?

Đội quân tinh nhuệ của Tần gia đã tham gia biết bao chiến trường, từng chém biết bao đầu người, uống bao nhiêu là máu của kẻ địch, làm có thể so sánh với binh lính riêng nhỏ mọn cơ chứ?

Trong đội binh lính riêng có một số người là lão binh giải ngũ của quân đội triều đình. Vừa nhìn thấy sự lời hại của Tân Thương Lan thì bắp chân của họ đều run lên vì sợ hãi.

Bọn họ nghe nói Tần Thương Lan bị trọng thương, sau này e rằng không khỏe lại được... thế nhưng tình cảnh lúc này là sao chứ?

Tần Thương Lân đang cưỡi trên chiến mã, lạnh lùng tiến về trước vài bước, oai vệ nhìn Mạc Quy Viễn: "Khi nãy là ngươi muốn giết cháu gái của lão tử?"

Thì ra nha đầu kia là cháu gái của Tần Thương Lan, hắn ta cũng không biết trong rừng đạo của mình lại có nhân vật có kỹ thuật bắn cung lợi hại đến như vậy, suýt nữa đã khiến hắn ta tưởng là Lãnh Thiên Nam tới rồi.

Tần Thương Lam cũng không chờ Mạc Quy Viễn trả lời mà nắm lấy cây thương phóng đi, giống như hắn ta khi nấy phóng vào người Tô Tiểu Tiểu vậy.

Điêm khác biệt chính là sức mạnh của ông ấy mạnh hơn rất nhiều, lại còn chính xác hơn!

Mạc Quy Viễn rút kiếm cản lại nhưng không ngờ rằng kiếm của hắn ta lập tức bị cây thương đụng trúng bay văng ra ngoài.

Cây thương và kiếm cùng lúc cắm lên mặt cỏ, phần đuôi đều rung lên cho thấy một chiêu này của Tần Thương Lan có đến bao nhiêu đáng sợ.

Mạc Quy Viễn nắm chặt dây cương, sắc mặt trở nên vô cùng khó chịu.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Chẳng lẽ thương tích của Tần Thương Lan đã khỏi rồi sao?

Không thể nào!

Rõ rằng hắn ta bị thương nặng như vậy à —— Phó tướng của đội quân Tần gia cưỡi tuấn mã đỏ thẫm đi về hướng Tô Tiểu Tiểu.

Hắn ta tung người nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, thành kính đỡ Tô Tiểu Tiểu lên tuấn mã.

Tô Tiểu Tiểu oai phong hùng dũng đi lại bên cạnh Tần Thương Lam.

Lính tiên phong của Tần gia xách lá cờ bước ra khỏi hàng, từng bước tiền về trước, xây một bức tường sắt không thể phá vỡ bao lấy Tô Tiểu Tiểu.

"Tổ phụ!"

Tô Tiểu Tiểu lại hùng dũng oai vệ lại chào hỏi với Tân Thương Lan.

Có chỗ dựa, thần thái cũng trở nên khác biệt!

Tần Thương Lan cưng chiều xoa đầu nàng: "Ngoan, đi chơi một lát đi, đợi tổ phụ giải quyết hết mấy tên phiên toán này rồi dẫn con ve nhà nhé."

"Vâng!" Tô Tiểu Tiểu gật đầu.

Nàng ra vẻ liếc Mạc Quy Viễn một cái: "Ho

Nàng đi đến bên cạnh Lão Hầu gia và Vệ Đình, Vệ Đình giao lại Lão Hầu gia cho nàng.

Hôm nay giữa hai đội quân có thể sẽ có trận chiến nhưng riêng Mạc Quy Viễn thì hắn muốn tự tay giết chết.

Mạc Quy Viễn nhìn đại quân của Tần Thương Lan, bỗng nhiên cười lạnh: "Tân Thương Lan, ngươi có thể tìm đến được đây thì ta công nhận ngươi thật sự khá có thực lực đấy. Nhưng ngươi chỉ mang theo một ngàn đội quân tinh nhuệ, thật sự có thể chống lại với đại quân mười ngàn người của ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment