Chuong 122: Dam Phan 1
Chuong 122: Dam Phan 1Chuong 122: Dam Phan 1
Tôn chưởng quây lạnh lùng hừ, giơ thủ thế, xe ngựa ngăn cản ngõ nhỏ lập tức vụt ra tới bảy tám đại hán, mỗi người hung thần ác sát, một bộ dáng muốn đánh người đến bùn đôi.
"Họ Tôn, muốn đánh nhau sao?"
Cái này cậu biết!
Tô Nhị Cẩu xắn tay áo: "Tỷ! Ta tới! Lâu rồi không đánh nhau, ta cũng đang ngứa tay!"
Tô Nhị Cẩu hóa thân thành tiểu ác bá Tô gia trong một giây.
Đối phương nhiều người, đao thật kiếm thật mà làm, Tô Nhị Cẩu rất khó chiếm được tiện nghị, lúc này, Tô Nhị Cẩu tính bắt họ Tôn trước.
Nhưng đối phương như dự đoán được cậu sẽ làm như vậy, như tổ ong xông về phía cậu.
Không có bất kì cái gì chiêu thức đáng nói, chính là lấy thân mình làm bao cát, tre già măng mọc đè lên trên người Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu bị đè ở trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Cậu tức giận đến cắn răng: "Buông ta ral Có bản lĩnh quang minh chính đại đánh với ta một trận!"
Chiến lực của Tô Nhị Cẩu không yếu như vậy, chẳng qua, đó là thành lập ở dưới tình huống hai bên đều chính thức giao thủ, đám người này chơi xấu, căn bản không cho Tô Nhị Cẩu cơ hội ra tay.
Sườn mặt của cậu bị đè ở trên nên tuyết lạnh như băng, hàm răng cắn đến khanh khách.
Cậu không cam lòng giãy giụa.
Nhưng càng giãy giụa, đã bị bao cát hình người trên người ép càng chặt.
Thời buổi này không tính loạn thế, nhưng cũng không phải thái bình thịnh thế đêm không cần đóng cửa, không chút thủ đoạn và chiêu số đen tối, sao Cẩm Ký có thể làm được một nhà độc đại ở trấn trên?
một ngọn lửa giận đang bùng cháy ở đáy lòng Tô Tiểu Tiểu, trên mặt lại không biểu lộ chút nào.
Nàng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến khiến người ta cảm giác máu lạnh.
Không biết sao, rõ ràng Tôn chưởng quầy khống chế cục diện, nhìn tiểu thôn cô như vậy, trong lòng mạc danh đánh rùng mình.
“Tô cô nương...'
Ông ta mở miệng.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Thả đệ đệ ta ra, ta bán phối phương cho ngươi." Tô Nhị Cẩu kinh hãi: "Tỷ!"
Tôn chưởng quầy cười xán lạn: "Sớm nói như vậy không phải không có việc gì?"
Hắn tươi cười vừa thu lại, mặt lạnh nhìn về phía vài tên đại hán ngăn chặn Tô Nhị Cẩu: "Sao đối xử với Tô tiểu huynh đệ như vậy? Bảo các ngươi động thủ sao?"
"AI Hiểu lầm!" Đại hán cầm đầu đứng dậy đầu tiên, lay huynh đệ của mình ra: "Tránh ra tránh ra! Đầu tránh rat"
Vài người như bao cát từ trên người Tô Nhị Cẩu đứng lên, đại hán cầm đầu cười ha hả mà vươn tay với Tô Nhị Cẩu: "Tiểu huynh đệ, không có việc gì chứ? Mới vừa rồi là hiểu lâm, ca nhận lỗi với ngươi."
Tô Nhị Cẩu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, không để ý tới hắn ta đưa tay qua, mà là tự mình bò dậy, đi đến bên người Tô Tiểu Tiểu.
"Tỷ, tỷ đừng bán!"
Tôn chưởng quầy cười nói: "A, trời giá rét, Tô cô nương, chúng ta lên xe ngựa nói chuyện?"
Tô Tiểu Tiểu từ chối: "Không cần, ta quá béo, sợ xe ngựa của ngươi không đỡ nổi."
Tôn chưởng quầy: "..."
Trong lòng Tôn chưởng quầy biết đối phương là đang tức giận mình bắt nặt đệ đệ nàng, nhưng ông ta cũng là không có cách không phải sao?
Nha đầu này ngoan ngoãn nghe lời sớm một chút, ai cũng không cần gặp khổ da thịt không phải sao?
Tôn chưởng quầy nói: "Tô cô nương —"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đừng nói nhảm nữa, ta có thể bán phối phương cho ngươi, nhưng giá cần phải khiến ta vừa lòng, nếu không ngươi mơ tưởng lấy được phối phương!"
Tôn chưởng quầy như là nghe được chuyện cười lớn, ngay cả xưng hô đều thay đổi: "Nha đầu, ngươi cho rằng hiện giờ ngươi còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?"