Chuong 1199: Nhan Nhau 1
Chuong 1199: Nhan Nhau 1Chuong 1199: Nhan Nhau 1
Hắn ta thường xuyên suy nghĩ rằng tại sao tổ phụ, phụ thân và các huynh đều chết cả, chỉ còn một mình thoi thóp sống qua ngày thế chứ?
Khi mới vừa chặt đầu Mạc Quy Viễn, hắn ta quả thật cảm thấy được giải thoát nhưng trong lòng vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Nhưng vào khoảnh khắc ngay khi Vệ Hi Nguyệt ôm lấy hắn ta.
Hắn ta đã được cứu vớt rồi.
Hắn ta nhìn tiểu tử trong lòng mình: "Hi Nguyệt, biết ta là ai không?"
'Lục thúc ạ.' Vệ Hi Nguyệt nói.
Vệ Lục Lang vẫn muốn thực hiện một cuộc đấu tranh cuối cùng.
Vệ Hi Nguyệt nói: "Hi Nguyệt muốn ăn hạt sen, lục thúc không có ở đây nên không có ai hái hạt sen cho Hi Nguyệt cả."
Vệ Lục Lang ôm chặt lấy con bé: "Được rồi, lục thúc hái cho Hi Nguyệt nhé.'...
Trong thung lũng, một trận chiến ác liệt cũng vừa mới kết thúc.
Đội quân tinh nhuệ của Tần gia đánh đâu thắng đó, hơn nữa còn có Tần Thương Lan trấn giữ nên đại quân của Bạch Liên Giáo bị đánh cho tan tác. Mạc Quy Viễn nhiều năm ấm ủ mưu đồ, cuối cùng vào giờ khắc này tuyên cáo đã kết thúc.
Con người có thế mạnh riêng, Mạc Quy Viễn giỏi mưu kế, khống chế lòng người, nhưng nói đến huấn luyện quân sự thì không biết hắn ta so với người khác như thế nào chứ so với Tần Thương Lan thì vẫn kém một chút.
Điểm nguy nhất mấu chốt của Bạch Liên Giáo không nằm ở quân đội mà là ở số lượng giáo đồ đếm không xuể. Một khi Mạc Quy Viễn phát hiệu lệnh thì trong dân gian rất có thể xuất hiện nhiều chỗ bạo động, đây mới là thủ đoạn cuối cùng của Mạc Quy Viễn.
Mà điều bọn họ phải làm chính là dập tắt trước đó, kiên quyết không có Mạc Quy Viễn có cơ hội tạo ra bạo loạn.
Thực tế đã chứng minh rằng, bọn họ đã làm được.
Tần Thương Lan để lại phó tướng giải quyết hậu quả còn ông ấy thì cưỡi ngựa đi tìm cháu gái bảo bối.
Lão Hầu gia cũng muốn đi.
Tần Thương Lan thở dài nói: Ngươi bị thương thành ra thế này rồi, hay là nghỉ ngơi một lát đi."
"Không phải ngươi cũng bị thương sao?" Lão Hầu gia không thuận theo, dù thế nào cũng phải cùng nhau đi. Tần Thương Lan nói: "Lão Hầu tử nhà ngươi sao mà ngang bướng!"
Lúc hai người tìm được Tô Tiểu Tiểu thì Tô Tiểu Tiểu vừa mới khâu lại vết thương cuối cùng cho Vệ Đình xong. Uất Trì Tu không có ở đây, hắn ta đang đuổi theo truy sát Mạc Quy Viễn.
Hai người nhìn thấy Vệ Đình thảm thương mà không nỡ nhìn, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu tử này vì để giết Mạc Quy Viễn mà cũng liều mạng thật.
Lão Hầu gia nhìn xung quanh rồi nói: "Mạc Quy Viễn đâu? Hắn không phải... chạy rồi chứ?"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Han thoát không nổi đâu."
Gần ngõ Lê Hoa, Kinh Triệu Phủ bị dọa đến hồn bay mất vía.
Hắn ta là phán quan, đã từng nhìn thấy vô số vụ án giết người nhưng ban ngày ban mặt mà lại nhìn thấy thi thể đáng sợ như vậy thì cũng rất dọa người mài
Kinh Triệu Phủ tranh thủ thời gian kêu quan sai bảo vệ hiện trường rồi gọi khám nghiệm tử thi của nha môn tới.
Hắn ta có dự cảm rằng mình đã gặp phải một đại án rồi!
Lại sắp được thăng chức nữa đúng không!
Tần Thương Lan đưa Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình quay trở vê kinh thành.
"Có chắc là không đến Khâm Thiên Giám không?" Tần Thương Lan hỏi.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa đáp lại: "Không cần đâu ạ, đến y quán đi ạ."
Mạc Quy Viễn đã chết, trinh thám của Bạch Liên Giáo như rắn không đầu, sẽ không còn tạo ra uy hiếp với bọn họ nữa.
Huống hồ chi Vệ Đình bị thương nặng như vậy, cần đại phu luôn luôn trông chừng nên đến y quán là sự lựa chọn tốt nhất rồi.