Chương 1220: Áo Cưới 1
Chương 1220: Áo Cưới 1Chương 1220: Áo Cưới 1
Bốn con hổ đã trưởng thành rất nhiêu, chúng nhảy nhót khắp nơi, giãm nát bãi cỏ thành một mớ hỗn độn.
"Ông ơi-"
Tiểu Hổ vừa bước vào sân, liền dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình, đi vê phía Tô Thừa đang khóc.
Tô Thừa vội đặt chổi xuống, bế cậu bé lên, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại khóc?"
"Hu hu—Đại Phủ đánh con一"
Một vòng cáo trạng lại bắt đầu.
Tô Thừa ôm ba đứa nhỏ vào nhà chính, khi ông đi ra, ba đứa nhỏ đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thân thiết vô cùng.
Tiểu Hổ đưa bánh bột ngô ghé vào miệng Đại Hổ: "Đại Phủ muốn ăn không?”
Muốn dỗ trẻ con, vẫn phải để Tô phụ ra tay.
Tô Thừa tiếp tục quét sân.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cha, sao đột nhiên lại phải dọn sân vậy?"
Tô Thừa thở dài: "Ai, không phải sắp chuyển đi sao? Đến nhà người ta phải dọn sạch sẽ, dù sao cũng ở lâu như vậy."
Đúng vậy, bọn họ sẽ chuyển về phủ Hộ Quốc Công.
Khu sân này là của Huệ Giác sư thái, họ đã sống ở đây từ khi đến kinh thành, bọn họ thực sự xem nơi này như nhà của mình.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Nếu cha thích, có thể ở lại đây lâu hơn một chút."
Tô Thừa: "Con thành thân, dù sao cũng phải theo Tần gia lấy chồng."
Đây là vì hạnh phúc cả đời của nữ nhi ông, tuy ông không để bụng đến những thứ phù phiếm đó, nhưng ông vẫn luôn mong muốn cho nữ nhi những điều tốt đẹp nhất.
Lúc trước ở nông thôn, ngẫu nhiên bắt được con rể đến nhà cũng không có bàn tiệc tử tế, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải gả cho hoành tráng.
Mới ở viện tử được mấy tháng, ông ấy đã luyến tiếc không nðỡ, lúc trước rời đi nông thôn, ông ấy chẳng phải càng khổ sở hơn sao?
Lúc đó cha ông ấy không biết thân thế của mình, không chùn bước mà cùng nàng lên kinh thành.
Tô Tiểu Tiểu đã nhiều lần nghĩ rằng, cha nàng thật sự quá tốt.
Hai người họ ngồi xuống trên chiếc ghế dài nhỏ. Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu dựa vào vai Tô Thừa.
Nàng không quen gân gũi với trưởng bối, đây là lần đầu tiên.
Trong thâm tâm nàng cảm thấy cha nàng cần sự an ủi như vậy.
"Cha, con không gả nữa, cứ như vậy cũng hay, dù sao Vệ Đình cũng là con rể của nhà ta."
"Nói ngu ngốc gì đấy?"
Tô Thành trừng mắt nhìn con gái.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Nói thật, ông cũng không nỡ buông tha khuê nữ trắng trẻo mập mạp mà mình nuôi nấng, sợ nàng gả cho nhà chồng chịu nhục, nếu không khi ở nông thôn ông đã không lựa chọn chiêu con rể tới cửa.
Nhưng người Vệ gia thì khác.
Khuê nữ sau khi gả sẽ không phải chịu bất kỳ sự bất công nào, hơn nữa còn có Tần gia chống lưng, trừ phi Vệ gia chán sống, bằng không tuyệt đối không dám bắt nạt khuê nữ béo của ông.
"Khi rảnh quay lại, dời mộ nương con."
"Vâng.
Tô Thừa võ võ tay khuê nữ, thở dài một hơi, hiển nhiên còn một tháng nữa là xuất giá, nhưng ông hiện tại đã bắt đầu luyến tiếc.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nói: "Cha, nếu không cha lại cưới vợ đi?"
Tô Thừa nghiêm mặt nói: Con đang nói bừa gì đó?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Người xem, nương đã qua đời nhiều năm như vậy, cha cũng đã che chở con và Nhị Cẩu nhiêu năm, con và Nhị Cẩu đều lớn, cha cũng nên nghĩ cho bản thân rồi."
Đừng tưởng rằng nàng không biết, khi ở nông thôn, có một bà mối đến trước cửa nhà kể cha nàng có rất nhiều tức phụ nhi, nhưng cha ông ấy lại không muốn một người nào.
Một là sợ không hợp, hai cũng là lo lắng mẹ kế sẽ làm hai đứa nhỏ chịu khổ.
Tô Tiểu nói: "Cha vẫn còn trẻ, chỉ mới ngoài ba mươi, có thể sinh cho con và Nhị Cẩu hai đứa đệ đệ muội muội là đủ rồi."