Chương 126: Ba Bảo Bối 3
Chương 126: Ba Bảo Bối 3Chương 126: Ba Bảo Bối 3
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu mờ mịt: "Các con là muốn đặt hành lý ở chỗ ta sao?"
Khi lần đầu tiên nàng thấy ba đứa nhỏ, trong lòng ba người đã ôm một tiểu tay nải như vậy.
Bọn họ bị an bài ở phòng Tô Nhị Cẩu, bởi vậy tay nải cũng đặt ở chỗ Tô Nhị Cẩu bên kia.
Ba người kéo Tô Tiểu Tiểu vào nhà, ý bảo nàng mở ra tay nải.
Tô Tiểu Tiểu đặt ba tiểu tay nải lên bàn: "Là muốn thay y phục sao?"
Nàng vừa hỏi, vừa tùy tay mở tay nải thứ nhất ra.
Là của Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ nhón mũi chân, lục ở trong túi y phục một lát, kéo ra một áo bông nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu cho rằng cậu bé là muốn mặc bộ này, đang muốn lấy lại đây thay cho cậu bé, đã thấy tay nhỏ của cậu bé moi ở trong.
Moi ra mấy viên bạc vụn.
Hắn ném áo bông nhỏ đi, lại bắt lấy một quần bông bắt đầu moi.
—- lại moi ra mấy viên bạc vụn.
Tiểu Hổ tổng cộng moi ra mười mấy viên bạc vụn, đôi mắt Tô Tiểu Tiểu đều trợn tròn.
"Nương, nương!" Nhị Hổ cũng muốn mở tiểu tay nải ra.
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngẩn mà mở ra cho cậu bé.
Cậu bé lại không giống Tiểu Hổ, moi moi ở kẽ hở xiêm y.
Mà là trực tiếp cởi bỏ áo lót, từ bên trong lấy ra hai mảnh lá vàng.
Tô Tiểu Tiểu: "22?"
Đại Hổ càng thói xấu hơn.
Mũ đầu hổ của cậu bé là hai tầng, lấy ra tầng sau, cậu bé giũ ra năm ngân phiếu trắng bóng!
Sau đó, cậu bé cởi giày nhỏ ra, uy vũ khí phách mà moi ra một miếng lệnh bài màu đen từ dưới miếng độn giày!
Tô Tiểu Tiểu: "... ?I"
Tô Tiểu Tiểu há miệng ra thật to, sau một lúc lâu không thể khép lại.
Phá án, phá án.
Tô lão phụ thân không lục soát một đồng tiền ở trên người Vệ Đình, thì ra là ở trong tay mấy tiểu tử kia sao?
Không đúng, những đồng tiền rải rác đó và ngân phiếu giá trị không đồng nhất không giống như là Vệ Đình cho, càng như là ngày thường bọn họ tự mình... Trữ. Vì sao dùng tới từ trữ này, kỳ thật Tô Tiểu Tiểu cũng không hiểu rõ lắm, chính là một loại trực giác.
Ý thức nguy cơ vượt qua người thường, có đôi khi sẽ khiến người cảm giác bọn họ không phải tiểu hài tử vô ưu vô lự lớn lên.
Vô ưu vô lự trên người Ngưu Đản ở cách vách thể hiện vô cùng rõ ràng, mà Mai Tử vẫn luôn nhìn sắc mặt người sống lại có vẻ hiểu chuyện rất nhiều.
Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, nàng hỏi: "Những số tiền này, là của phụ thân các con sao?”
Ba người lắc đầu.
"Phụ thân các con biết không?"
Ba người lại lắc đầu lân nữa.
Xem ra là chính mình trữ không phải trộm.
Các đứa là ba con sóc con sao? Chuyên trữ tiên này?
Nghe thì buồn cười, nhưng Tô Tiểu Tiểu lại cảm thấy chua xót.
Ba tiểu gia hỏa đã trải qua cái gì, mới có ý thức nguy cơ như vậy, với thói quen trữ tiền?
Có phải bọn họ mới vừa nghe thấy Tô Nhị Cẩu nói hay không, cho rằng trong nhà không có tiền, lo lắng nàng đói bụng, cho nên lấy ra toàn bộ tiên mình cực cực khổ khổ trữ tới đưa cho nàng?
Trái tim Tô Tiểu Tiểu như là bị một bàn tay to nóng bỏng hung hăng bóp chặt.
Nàng nhìn ba đứa nhỏ muốn giao toàn bộ gia sản cho nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nàng đương nhiên không thể muốn tiền của bọn họ.
Đừng nói tạm thời nàng còn có tiền, cho dù không có, cũng không thể tham của mấy hài tử.
Nàng nhẹ nhàng đẩy tiền trên bàn trở về, sờ đầu nhỏ của ba đứa, nhẹ giọng nói: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, các con lấy tiền của mình về đi."
"Cho nương." Đại Hổ nói.
Tiểu Hổ nghiêm túc xua tay: "Nương, không đói bụng bụng bụng."
Nhị Hổ võ võ cái bụng nhỏ: "Nhị Hổ, ăn ít."
Bọn họ ăn ít một chút, không để mẫu thân đói bụng.