Chương 1262: Ma Cuồng Sủng Ai Điệt Tử 1
Chương 1262: Ma Cuồng Sủng Ai Điệt Tử 1Chương 1262: Ma Cuồng Sủng Ai Điệt Tử 1
Đó là một tư thế ngủ cũng khá phóng khoáng... ngửa mặt dang rộng tay chân, nàng ngửa đầu tựa vào thành xe, cái miệng nhỏ hơi hé ra, chỉ còn thiếu chảy chút nước bọt nữa thôi.
Tô Mạch quay đầu lại nhìn nàng, sau đó để cho nàng tựa vào vai mình rồi liếc nhìn Vệ Đình với ánh mắt khiêu khích: "Muội muội của ta."
Vệ Đình xoay đầu người nào đó lại để cho nàng tựa vào vai hắn rồi liếc nhìn lại Tô Mạch: "Tức phụ nhi của ta."
Tô Mạch: “Đánh một trận."
Vệ Đình: “Đánh thì đánh."
Tô Mạch: ˆHôm nào."
Vệ Đình: "San sàng."
Đất trời rộng lớn, người ngủ là lớn nhất.
Phù Tô đang đánh xe ở bên ngoài cảm thấy hâm mộ, hắn ta lẩm bẩm nói: "Hai người này lải nhải quá, có bản lĩnh thì bây giờ đánh nhau luôn đi, ta sẽ bảo vệ thiếu phu nhân cho..."
Sau đó Phù Tô bị cả hai người họ đánh.
Khi về đến Vệ gia, quản gia nhìn thấy con mắt sưng to đen thui của Phù Tô thì giật mình: "Ôi mẹ ơi! Ta còn tưởng nửa đêm gặp ma chứ!"
Tô Tiểu Tiểu rất buồn ngủ nên Vệ Đình gọi kiệu đến, sau đó cùng nàng ngồi lên kiệu.
"Tổ mẫu đã nghỉ ngơi chưa?"
Vệ Đình hỏi quản gia.
Quản gia trả lời: 'Hồi bẩm thiếu gia, lão phu nhân nghỉ ngơi rồi, ba vị thiếu công tử cũng đã đi nghỉ."
Vậy hôm khác hắn sẽ đến gặp tổ mẫu để thăm dò chuyện của sư thái Huệ Giác.
Sau khi vào trong viện, Tô Tiểu Tiểu cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ để đi tắm, tắm xong vừa nằm xuống là nàng ngủ ngay.
Vệ Đình cổ quái nhìn nàng: "Lại ngủ sao?”
"Ta buồn ngủ."
Tô Tiểu Tiểu mơ màng nói.
Vệ Đình nghiêm túc hỏi nàng: "Nàng không muốn thực thi nghĩa vụ phu thê sao?”
Tô Tiểu Tiểu nằm trên chiếc giường mềm mại, khuôn mặt áp xuống giường, bộ ngực nhỏ nhắn căng tròn lộ ra: "Ta rất buồn ngủ."
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Ta cũng không làm gì cả, đêm đó đều là nàng giúp ta... nàng ngủ nhiều như thế này, không phải là nàng mang thai đấy chứ?"
"Chàng mới mang thai đấy!"
Vốn dĩ Tô Tiểu Tiểu đã ngủ thiếp đi rồi nhưng lại bị người này chọc giận đến tỉnh giấc.
"Có ai mà chỉ mới một đêm đã mang thai không?"
"Nếu một đêm mà được thì chỉ có thể nói ta quá lợi hại."
"Mới hai ngày!
"Chắc chắn có thai."
Vệ đại nhân không chấp nhận sự bác bỏ này.
Tô Tiểu Tiểu không hiểu lời hắn nói, nàng dứt khoát không nói gì nữa mà vùi đầu đi ngủ.
Vệ Đình nằm xuống bên cạnh nàng: "Nàng tự qua đây."
Tô Tiểu Tiểu khẽ kêu lên rồi lăn vào trong vòng tay hắn: "... Ngày mai đế Tô Mạch đánh chàng."
Vệ Đình: ”...
Ngày mai là ngày tam triều hồi môn*, trời còn chưa sáng mà Tô Tiểu Tiểu đã ăn mặc chỉnh te, thu xếp ổn thỏa rồi chuẩn bị xuất phát.
*Tam triều hồi môn: ngày lại mặt, vợ chồng vê nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới
Khi Vệ Đình thức dậy đã nhìn thấy cả gian phòng chứa đầy hòm rương, hắn hơi oán giận nhíu mày: "Hừ, bây giờ không buồn ngủ nữa à?”
Vệ lão thái quân bị ba tiểu tử hút cạn tinh lực nên đến giờ vẫn còn chưa dậy.
Họ không dám đánh thức bà ấy mà chỉ bế ba tiểu nãi ra, sau khi chào Vệ Lục Lang và các tẩu tẩu xong thì họ khởi hành quay về phủ Hộ Quốc Công.
Tần Thương Lan dậy sớm hơn những người khác trong nhà, nửa đêm là ông ấy đã thức dậy rồi đi loanh quanh trong phủ.
Nửa đêm Sầm quản sự xách đèn lồng đi nhà xí, hắn ta vừa đi nhà xí vừa gật gù ngân nga: "Quân Hán cướp đất -"
Tần Thương Lan rung động tâm can thêm vào một câu: "Tiếng hát sầu bi bốn phương -"
Sầm quản sự sợ hết hồn, vòi nước tắt ngúm luôn!
Tần Thương Lan lại hại người khác rồi, hạ nhân trong quý phủ đều bị ông ấy hại qua một lần, cuối cùng thì tôn nữ bảo bối mà ông ấy mong ngóng cũng đến.