Chương 1273: Khiến Mọi Người Kinh Ngạc 2
Chương 1273: Khiến Mọi Người Kinh Ngạc 2Chương 1273: Khiến Mọi Người Kinh Ngạc 2
Trên miệng nàng ta nói ra lời khiêm tốn nhưng biểu cảm rõ ràng là muốn dẫm nát Tô Tiểu Tiểu dưới chân.
Nàng ta cho người mang cổ cầm đến.
Có mấy nhạc sư cung đình đã nhận ra đó là cây đàn Thập Lục Huyền nổi danh nhất Bắc Yên, được mệnh danh là Tranh Trung Cửu Phượng, ngoại trừ Cửu Phượng Cầm của Nạp Lan Vân thì nó chính là nhạc khí mà các cầm sư thèm nhỏ dãi.
"Đi mang đàn của ta đến đây."
Công chúa Tĩnh Ninh ra lệnh cho Đào Chi, cây Thập Lục Huyền đó là do Thái Hậu tặng cho nàng ấy, cũng là một nhạc khí không tệ.
"Dạ
Đào Chi nhận lệnh đi.
Cho đến lúc này cả Đại Chu vẫn kỳ vọng biết đâu kỹ năng đánh đàn của Công chúa Bắc Yên thật sự không tốt, suy cho cùng tư cách của một nữ lưu yếu đuối nhưng văn võ song toàn đã là nghịch thiên rồi, nếu lại có kỹ năng chơi cổ cầm độc nhất vô nhị nữa thì có phải là người nữa không?
Tuy nhiên khi Công chúa Bắc Yên gảy ra thanh âm đầu tiên thì đã phá vỡ hoàn toàn hi vọng của mọi người.
Giai điệu nán lại bên tai suốt ba ngày không ngừng nghỉ, không quá khi nói đó là âm thanh của thiên nhiên.
Nàng ta tấu một khúc nhạc nổi tiếng của Bắc Yên, nửa đoạn đầu có tiết tấu khoan khoái khiến mọi người nghĩ đến những con ngựa đang phi nước đại trên thảo nguyên mênh mông. Nửa đoạn sau ý cảnh chuyển biến đột ngột tiết lộ một cuộc chiến tranh bi tráng và thê lương.
Họ chưa bao giờ được nghe tiếng đàn của Nạp Lan Vân nhưng lại cảm thấy Nạp Lan Cầm Tiên có đến đây thì tiếng đàn cũng sẽ không khác gì như vậy.
"Nàng ta... đánh đàn rất hay... rất tốt."
Lư Dĩnh ngơ ngẩn nói, cho dù nàng ấy không thích Công chúa Bắc Yên nhưng không thể không thừa nhận rằng kỹ năng đánh đàn của nàng ta là độc nhất vô nhị.
Thần sắc Lư Huệ nghiêm trọng: "Tần tiểu thư... lần này thua thảm rồi."
"Ngươi thật không biết xấu hổi"
Công chúa Huệ An giận đến mức suýt tý thì đứng bật dậy khỏi xe đẩy, nàng ta chỉ vào Công chúa Bắc Yên nói: 'Không phải ngươi nói ngươi đánh đàn không giỏi sao? Vậy thì ngươi đang đánh cái gì? Đây gọi là không giỏi sao? Ta thấy là ngươi đã lén lút luyện từ lâu rồi!"
Cuối cùng nàng ta cũng nói ra tiếng lòng của mọi người. Công chúa Bắc Yên này thật quá hen hạ.
Công chúa Bắc Yên mỉm cười vô tội: "Hôm nay ta phát huy tốt hơn thôi, thường ngày ta không đánh đàn giỏi như vậy đâu. Hơn nữa nếu so với tài văn chương và võ công của ta thì thật sự kỹ năng đánh đàn của kẻ hèn này chẳng ra làm sao cả.
Một vị đại thân của Bắc Yên cười nói: "Đúng vậy, Công chúa Khang Ninh không chỉ là Văn Trạng Nguyên của Bắc Yên chúng ta mà còn lấy được Võ Thám Hoa nữa!"
So ra như vậy thì kỹ năng đánh đàn của nàng ta không lấy được bất kỳ danh tiếng nào.
Công chúa Huệ An tức đến mức muốn xé xác nàng ta ral
Hôm nay tiểu tùy tùng của nàng ta phải thua thảm rồi, nàng ta phải nghĩ cách để dỗ dành tiểu tùy tùng. Hình như trong phòng của nàng ta có một hộp dạ minh châu do Bắc Yên tiến cống, cũng không biết tiểu tùy tùng có thích không nữa...
Cảnh Tuyên Đế không muốn khoanh tay ngồi nhìn nhưng lại buộc phải ngồi ở đây.
"Tần tiểu thư, đến lượt ngươi rồi."
Công chúa Bắc Yên cười nói: "Nếu ngươi không có đàn Thập Lục Huyên thì ta có thể cho ngươi mượn cái của ta."
"Công chúa, đàn đến rồi."
Đào Chi ôm hộp đàn tiến vào.
Công chúa Tĩnh Ninh khẽ gật đầu với Tô Tiểu Tiểu.
Cho dù nàng ấy đánh đàn như thế nào, cho dù nàng ấy có thua thảm đến mức nào thì nàng ấy cũng là người đầu tiên dám ngang nhiên đòi mạng của Hách Liên Nghiệp, ở trong lòng Công chúa Tĩnh Ninh, đêm nay nàng ấy đã thắng rồi.