Chương 1279: Cảm Thấy Mỹ Mãn 3
Chương 1279: Cảm Thấy Mỹ Mãn 3Chương 1279: Cảm Thấy Mỹ Mãn 3
Tô Huynh dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía nàng, vẻ mặt rất dịu dàng: "Biểu muội."
Trong trí nhớ của Tô Tiểu Tiểu, Tô Huyên là một mỹ nam an tĩnh, thậm chí còn có chút yếu đuối, nhưng đêm nay sức mạnh uy nghiêm của hắn bộc phát từ tiếng sáo khiến người ta bất ngờ.
Tô Tiểu Tiểu đi đến trước mặt hắn ta, lúc này nàng mới phát hiện hắn ta khá là cao, ít nhất cao hơn so với Tô Ly.
Nàng hỏi: "Tứ biểu ca thổi sáo tốt như vậy, nhưng dường như người trong nhà không có biết?"
Tô Huyên mỉm cười nói: "Muội biết đánh đàn, cũng không có ai biết."
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: 'Là do ta có bí mật, tứ biểu ca cũng có sao?"
Tô Huyên cười nói: Ta không có.'
Nhìn bóng dáng Tô Huyên rời đi, Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ mà sờ cần: "Cũng không hỏi xem ta có bí mật gì mà đã phủ nhận nhanh như vậy."
"Đi chứ?"
Vệ Đình ở một bên chờ nàng.
"Đi
Tô Tiểu Tiểu với tâm tình rất tốt đi đến chỗ của tướng công tuấn tú nhà mình.
Ở cổng cung, bọn họ chạm phải công chúa Bắc Yên đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn nàng ta một cái: "Bắc Yến công chúa đêm nay thua vui vẻ không?”
Công chúa Bắc Yên lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đừng đắc ý!"
Tô Tiểu Tiểu buông tay, nói: "Có thể ngươi nghĩ sai rồi, ta cũng không có đắc ý mà chỉ đơn thuần là trêu, chọc, ngươi thôi!"
Công chúa Bắc Yên chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy!
Vệ Đình thở dài nói: "Đừng có chọc giận người ta/
Tô Tiểu Tiểu nhướn mày cười nói: "Đúng vậy, ta còn đang trông cậy vào công chúa Bắc Yên để làm giàu mà, nếu cứ vài lần như vậy, không biết ta có cơ hội trở thành người giàu nhất thiên hạ không. Người ta là thu gom của vạn dân còn ta chỉ cần thu mỗi một người."
Công chúa Bắc Yên tức đến mức suýt hộc máu: "Ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ cầu xin ngược lại ta! Ngươi nhất định sẽ như vậy! Các ngươi nhất định sẽ như thết"
Bên kia, Tây Tấn tiểu quận chúa cũng trở về dịch quán.
Chuyện đầu tiên cô bé làm chính là ôm Ngũ Hổ đi đến ven bờ hồ sen. "Ta biết ngươi ở chỗ này!"
Cô bé bước từng bước đi đến bên cạnh nam tử rồi ngồi xuống.
"Hôm nay ngươi không có đi, ta có quen biết một người bạn mới, nàng ấy đã tặng ta một con vẹt nhỏ để chơi."
Nam tử không nói chuyện, chỉ lang lặng chơi đùa với chiếc chuông đã rỉ sét ở trong tay.
Tiểu quận chúa Tây Tấn hỏi: "Ngươi đang nhìn nó sao? Nó đối với ngươi rất quan trọng sao? Vì sao ta không thể chạm vào nó một chút? Ngươi có thể nói cho ta biết không?"
Tô Tiểu Tiểu cùng Vệ Đình ngồi trên xe ngựa trở vê phủ.
Vệ Đình như vô tình mà đẩy đẩy một bình hạch đào lớn đến trước mặt nàng.
Tô Tiểu Tiểu vùi đầu đếm ngân phiếu, một tờ, hai tờ, ba tờ...
Vệ Định lại dẩy đến trước mặt nàng.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục đếm, bảy tờ, tám tờ, chín tờ...
Vệ Đình đen mặt.
"Trong mắt nàng chỉ có tiền thôi sao?"
Tô Tiểu Tiểu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy!"
Nàng hít hít cái mũi, ánh mắt ngước lên trên: "Hửm? Hạch đào, ai lột vậy?"
"Không biết." Vệ đại nhân lạnh lùng nói.
"À, vậy huynh ăn đi ta không đói bụng." Tô Tiếu Tiếu tiếp tục đếm ngân phiếu.
Vẻ mặt Vệ Đình sợ hãi: "Đến lúc này mà nàng vẫn chưa đói bụng?"
Tay Tô Tiểu Tiểu dừng lại, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Vệ Đình huynh có ý tứ gì?"
Khóe môi Vệ Đình nhếch lên nói một câu: "Ý trên mặt chữ."
Tô Tiểu Tiểu híp mắt, cơn giận sắp bừng phát, chỉ trong giây lát lại không tức giận nữa: "Quên đi, hôm nay ta kiếm được nhiều tiên nên tâm tình cũng tốt, không thèm so đo với huynh."
Vệ Đình lấy ngân phiếu của nàng.
Tô Tiểu Tiểu nổi giận: "Huynh muốn làm gì?"