Chương 1286: Quỷ Phố Đến 1
Chương 1286: Quỷ Phố Đến 1Chương 1286: Quỷ Phố Đến 1
Người này không phải là Quỷ Phố sao? Không phải ca ca à? Sao lại không biết mình?
Ba người giao tranh kịch liệt.
Sau khi có cánh tay mới, võ công của Vệ Lục Lang tăng lên nhiều, Vệ Đình thì không cần nói, được Tần Thương Lan hướng dẫn tiến bộ rất nhanh.
Tuy nhiên, đối mặt với người đàn ông trước mặt, hai người dần cảm thấy khó khăn.
Vệ Đình bị đánh một chưởng nên che trước ngực, lùi lại mấy bước: "Lục ca! Sao hắn lại không biết đệ!"
Nếu không phải lúc nãy bản thân né nhanh thì nội tạng đều đã bị đánh nát.
Vệ Lục Lang hỏi: "Có phải mất trí nhớ không? Thật ra ta cũng đã quên nhiều chuyện."
Vệ Đình hỏi: "Huynh đã quên cái gì?"
"Ta tỉnh dậy không nhớ được gì không phải sao?"
"Vậy sao huynh biết mình đã quên chứ?"
"Ta... tên nhóc chết tiệt! Lúc này không phải nên tập chung hơn sao? Có phải là muốn chết không?”
Vệ Lục Lang nhấc tay trái lên chặn kiếm của đối phương. Nếu đây là cánh tay của hắn ta thì đã bị chặt đứt mười bảy, mười tám lần rồi.
Đối phương kỳ lạ nhìn cánh tay của Vệ Lục Lang, dường như hơi tò mò, lại cũng hơi hứng thú.
Da đầu Vệ Lục Lang tê dần: "Xong rồi, hắn ta muốn cướp cánh tay của tai"
Vệ Đình quyết định rất nhanh, lấy chuông trong ngực Vệ Lục Lang ra.
Nhìn chuông một lúc, thân mình đối phương dừng lại.
Nhân cơ hội, Vệ Đình đánh một gậy khiến hắn ta hôn mê.
"Tiểu Thất!" Vệ Lục Lang không hài lòng nói.
"Không chết được đâu.' Vệ Đình ném cây gậy trong tay đi, thần sắc phức tạp nhìn người đàn ông té trên mặt đất: "Lục ca, chúng ta đã nói, cho dù là ai trở về, cũng không cần biết huynh trưởng biến thành dạng gì, hắn vẫn là ca ca của chúng ta."
"Ta biết!" Vệ Lục Lang nói.
Tu nô là tử sỉ, hắn biết Quỷ Phố, Quỷ Phố chắc chăn cũng là tử sĩ.
Với việc này, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Còn rốt cuộc là ca ca nào thì với bọn họ, không ai dễ bỏ cuộc.
"Nghiệm thân đi... Khụ." Vệ Đình hắng giọng nói, ngồi xổm xuống: "Y của ta là kiểm tra ca ca, xác định đúng hắn." Một tên say rượu cầm lấy bình rượu đi lang thang trên đường.
Đi ngang qua một ngõ nhỏ, hắn ta lơ đãng liếc nhìn thấy hai tên đàn ông cao lớn ngồi xổm trên mặt đất cạnh người mặc đồ trắng.
Hắn ta sợ tới mức giật mình.
Mẹ kiếp!
Tận thế rồi!
Vệ Đình quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn khiến hắn ta rụt cổ, xám nghét chạy trốn.
"Hả? Chuông của hắn ta đâu?" Vệ Lục Lang sờ soạng trên lưng hắn ta một hồi.
"Chỗ này." Vệ Đình lấy ra từ trong ngực.
Hai người kiểm tra cẩn thận, hơi thất vọng.
Đúng là giống chuông của bọn họ nhưng... bên trong không có tên.
Không phải là chuông của ca ca.
Hai người không muốn hết hy vọng.
"Nhìn mặt xem.' Vệ Lục Lang nói.
Vệ Đình sờ sau tai của hắn ta: "Ngoại trừ hình xăm là giả thì không có dấu vết dịch dung, đây là mặt thật của hắn ta."
Hai người im lặng.
Sau một lúc, Vệ Lục Lang nói: "Biết là không thuận lợi thế, chúng ta vừa có được manh mối của huynh trưởng, huynh trưởng đã ở trước mắt chúng ta... Là chúng ta tham lam”
Vệ Đình không nói chuyện.
Không phải bọn họ tham mà bọn họ rất hy vọng ca ca có thể sống, không quan tâm trở thành tử sĩ, cũng chắc sợ không nhớ rõ bọn họ, chỉ cần còn sống... chỉ cân còn sống!
Vệ Đình nắm tay thành nắm đấm.
Vệ Lục Lang không khỏi bi quan: "Có lẽ, Quỷ Phố không phải huynh trưởng, hắn chỉ là có một chuống giống thôi, loại chuông này..."
Vệ Đình kiên định nói: "Không, loại chuông này là đặc chế, ở kinh thành cũng chưa chắc đã bán chứ đừng nói tới Tây Tấn xa xôi. Hơn nữa, tu nô nhìn mắt ta, rõ ràng là thông qua ta nhìn người khác. Cho dù lần này thất bại thì còn có lần sau, lần sau thất bại còn có lân sau nữa, thất bại một trăm, một nghìn, một vạn lân cũng quyết không bỏ cuộc."
Muốn tìm được huynh trưởng không sợ hết cả đời.