Chương 1305: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 1
Chương 1305: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 1Chương 1305: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hóa ra người đều biết tất cả."
Tô Tiểu Tiểu nghĩ rằng Vệ lão thái quân sẽ nói tiếp... chỉ cân hắn ta trở về, cho dù hắn ta muốn thế nào thì một ngày nào đó, hắn ta cũng có thể nhớ lại được.
Không ngờ, tâm trạng của Vệ lão thái quân thay đổi, bà ấy hừ mũi rồi vỗ bàn và nói: "Khiến nó quay trở về là tốt lắm rồi, nó cho rằng mình còn có thể rời đi sao!"
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật: "Ừm... Người sẽ không dùng khổ nhục kế nữa đâu phải không?”
Vệ lão thái quân trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Con nghĩ cái gì vậy? Tổ mẫu là người như vậy à?"
Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ: "Vậy lần trước người còn tìm con nói muốn hạc đỉnh hồng..."
Vệ lão thái quân nói không chút thay đổi sắc mặt: "Ta muốn hạc đỉnh hồng... Đó là cho Tiểu Lưu ăn! Nếu nó dám không quay lại, ta cũng dám thanh lý môn hộ!"
Tô Tiểu Tiểu suýt chút nữa đã tin: "Người định giữ đại ca như thế nào?”
Vệ lão thái quân đứng dậy, giống như ngàn binh lính, hung mãnh nói: "Trói nó lại! Hạ thuốc nó! Nếu không được nữa thì đánh gãy chân nó! Ta không quan tâm nó có nhớ bản thân mình là ai, nói chung nó sinh ra là một người của Vệ gia, chết đi cũng phải thành ma Vệ gial"
Một khắc sau, Vệ lão thái quân lại xuất hiện trước cửa phòng Quỷ Phố với vẻ chật vật.
Bà ấy ôm tã lót mà Vệ Lục Lang sử dụng lúc hắn ta vừa sinh ra bằng tay này, tay còn lại lắc lắc lục lạc Vệ Đại Lang thường chơi khi hắn ta còn nhỏ, cất tiếng hát bài hát buôn nho nhỏ mà bà ấy học được từ Tiểu Hồ.
"Bắp cải nhỏ - Trên mặt đất vàng - ba mươi hai tuổi... ba mươi tuổi... sáu mươi ba rồi... còn chưa có cháu trai...
Quỷ Phố: "...
Lúc Vệ Đình trở về từ trong cung thì đêm đã khuya, Tô Tiểu Tiểu đã không chống chọi được với cơn buồn ngủ, nên nàng đã thắp trong phòng một ngọn đèn cho hắn.
Nói trong lòng nàng không có hắn, nàng còn biết để đèn cho hắn, nói trong lòng nàng có hắn, nàng lại luôn làm hắn bực bội gần chất.
Vệ Đình đi tới bên giường, đẩy màn trướng ra, đầu ngón tay thon dài như ngọc chọc chọc khuôn mặt đang ngủ say của người nào đó.
Chọc không tỉnh.
Hắn lại nhìn vết bầm tím lớn nhỏ trên người nàng, nhướng mày.
Mấy tẩu tử xuống tay cũng thật tàn nhẫn, Khổng Tước mập mạp nhà hắn rất sợ đau. Vệ Đình rốt cuộc không nỡ đánh thức nàng, tự đi tắm nước lạnh, mới vừa nằm xuống, Vệ Lục Lang đã tới.
"Tiểu Thất, là ta."
Lục Lang rầu rĩ nói.
Vệ Đình đi mở cửa cho hắn ta.
Trong lòng hắn ôm ba nam hài tử đang ngủ say, biểu tình có chút u oán.
"Tổ mẫu đi tìm đại ca, để Đại Hổ Nhị Hổ và Tiểu Hổ đêm nay ngủ cùng ta. Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là để cho bọn nó tới chỗ đệ và thế tử ngủ thì tốt hơn."
"Vì sao?" Vệ Đình hỏi.
"Đệ chính là cha ruột của bọn nó, nhi tử không ngủ cùng cha có gì không phù hợp sao?”
Vệ Lục Lang khó có thể mở miệng nói: "Hơn nữa tướng ngủ của ta rất xấu."
Đó là sự thật.
Khi Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ ngủ trưa cùng Tô Tiểu Tiểu, khi tỉnh dậy, Tô Tiểu Tiểu phải tìm từ đầu giường đến cuối giường mới thấy ba tiểu tử kia nằm rải rác.
Bọn họ nếu ngủ cùng Vệ Lục Lang thì có khi sáng hôm sau phải tìm bốn người vì một người cũng không ở trên giường...
Trời nóng quá, muỗi lại nhiều, bị cắn cả đêm thì sao?
Vệ Đình im lặng nhìn Lục ca nhà mình một cái, ôm ba thằng nhóc con vào phòng. ...
Sáng sớm hôm sau, Tần Thương Lan tới.
"Ta tới dạy Tiểu Thất võ công, lúc trước hắn đã đáp ứng ta sẽ mỗi ngày đến phủ Hộ Quốc Công, nhưng bây giờ hắn không phải là quan phục nguyên chức sao? Hắn phải vào triều nên ta liền trực tiếp tới tìm hắn, như vậy sẽ không cần hắn chạy đi chạy lại hai đầu, tiết kiệm thời gian."