Chương 1309: Sức Mạnh Của Dược Sư 1
Chương 1309: Sức Mạnh Của Dược Sư 1Chương 1309: Sức Mạnh Của Dược Sư 1
Tư Không Vân chấn động, không thể tin nhìn ve phía Vệ Đình: "Này! Giữa ban ngày ban mặt! Thê tử của ngươi động thủ với một đại nam nhân mà ngươi cũng mặc kệ sao!"
Vệ Đình lạnh lùng nhìn ông ta.
Tô Tiểu Tiểu lại đảo ngược trình tự hỏi lại một lần vấn đề vừa rồi.
Tư Không Vân mỗi một vấn đề đều trả lời đồng nhất với lúc trước, quan trọng hơn là, nhịp tim của ông ấy ngoại trừ lúc Tô Tiểu Tiểu vừa tới gân một thoáng có dao động kịch liệt, sau đó bị trong quá trình thẩm vấn ngược lại không có dao động quá lớn.
Quả thật, ông ấy là lão thân côn, nói dối dễ như trở bàn tay, mặt không đỏ tim không đập cũng không kỳ quái.
Nhưng nghe nhịp tim chỉ là một loại phương thức giám định nói dối, còn có ba đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông ấy, ông ấy dù là có một chút sơ hở cũng không có khả năng lừa dối.
Ba người trao đổi ánh nhìn.
Tô Tiểu Tiểu thu hồi ống nghe, nói: "Hách Liên Nghiệp cứ để sang một bên trước đã, là thật hay giả chúng ta tự sẽ đi kiểm chứng, trước mắt còn có một chuyện khác."
Tư Không Vân giả ngu sững sờ: "Còn... Có cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu đạm nói: 'Ông nói xem?"
"Làm gì có chứ..." Tư Không Vân thuộc loại điển hình không thấy quan tài không đổ lệ, không bắt ép sẽ không khai ra, nếu nàng không nói rõ ràng là chuyện gì, ông ấy sẽ giả bộ qua loa với nàng.
Đối phó với loại người này, không lừa gạt được.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu cũng không gạt ông ấy, nàng có suy đoán xác thực: "Ông có phải đã làm chuyện gì sau lưng ta cùng Vệ Đình hay không, sợ bị chúng ta phát hiện, cho nên mới suốt đêm chạy trốn khỏi kinh thành?”
Tư Không Vân há miệng.
Nha đầu, quá thông minh cũng không tốt.
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Ta khuyên ông không nên giảo biện."
Tần Thương Lan rút đại đao ra.
"Ta nói ta nói!" Tư Không Vân xem như sợ mấy người này rồi, ánh mắt của oing ấy rơi lên mặt Vệ Đình.
Vệ Đình nheo mắt: "Là ta?"
Hắn lại buông lỏng trong lòng.
Tư Không Vân hỏi: "Ngươi gần đây... có dấu hiệu mệt mỏi không?” "Không."
"Cơ thể vô lực?"
"Chưa từng.”
"Đầu óc choáng váng?"
"Cũng chưa từng."
"Không đúng..." Tư Không Vân vẻ mặt mê mang, ông ấy đứng dậy đi tới trước mặt Vệ Đình, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Vệ Đình, lại từ trong lòng lấy ra một cái hộp sắt nhỏ kỳ quái, để Vệ Đình nắm trong tay.
Vệ Đình nghe lời nắm lấy.
Trong hộp không có động tĩnh.
Đáy mắt Tô Tiểu Tiểu xẹt qua một tia khô khốc: "Rốt cuộc ông đã làm gì Vệ Đình?"
Tư Không Vân hắng giọng một cái: "Khu, ta hạ độc hắn."
Xoetl
Cây kiếm dài của Tần Thương Lan gác ở trên cổ của ông ấy.
Tư Không Vân sợ tới mức run rẩy: "Chờ một chút! Chờ một chút! Đừng giết ta! Để ta nói hết! Trên người hắn không có độc tối"
Trong hộp sắt chứa một loại côn trùng nhỏ, gặp phải người trúng độc, côn trùng nhỏ sẽ có phản ứng.
"Ngươi hạ độc gì cho ta?" Vệ Đình hỏi.
Tư Không Vân thành thật khai báo: "La độc dược khiến ngươi bị công chúa Bắc Yên khống chế. Nhưng rất kỳ quái, độc trong cơ thể ngươi lại không còn."
Vệ Đình trâm ngâm một lát, hỏi: "Độc có thể chuyển sang người khác không?”
"Hả?" Tư Không Vân sửng sốt.
Vệ Đình nhíu mày nói: "Những triệu chứng ngươi vừa nói, Tiểu Tiểu đều từng có."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn, đúng vậy, sau đại hôn mấy ngày, nàng mệt mỏi lạ thường, luôn luôn ngủ mãi không tỉnh, nàng còn tưởng rằng là đêm tân hôn ép nàng mệt muốn chết -
Tư Không Vân như có điều suy nghĩ nói: "Trước đây rất ít xuất hiện loại tình huống này, trừ phi thể chất nàng đặc thù, cực kỳ được độc tố yêu thích."
Tần Thương Lan nổi giận: "Vậy ngươi còn không mau kiểm tra cho tôn nữ của ta một chút!"