Chương 1315: Bị Đạp Thành Đầu Heo 1
Chương 1315: Bị Đạp Thành Đầu Heo 1Chương 1315: Bị Đạp Thành Đầu Heo 1
May mắn là không có thương vong và hầu hết các xe ngựa đã đi qua, chỉ còn lại bảy hoặc tám chiếc cuối cùng.
Trong đó có xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu và Triệu Khang Ninh.
Sứ đoàn Bắc Yên đã sớm đi rồi, Triệu Khang Ninh cố ý rớt lại phía sau, nói không phải chờ Vệ Đình thì ai tin chứ?
"Xe ngựa không qua được, chỉ có người và hành lý có thể đi qua." Vệ Đình dứt lời, chỉ huy thị vệ đi theo làm một cái bè đơn giản dựng ở giữa.
Quan viên cùng gia quyến từng người một đi qua.
Vệ Lục Lang ôm Vệ Hi Nguyệt qua.
"Nhị tẩu, tỷ đi trước đi, Hi Nguyệt đang chờ tỷ." Tô Tiểu Tiểu đối Lý thị nói.
Lý thị cũng không khách sáo già mồm cãi láo với nàng, giam bè đi lên, gã sai vặt vác hành lý cũng đuổi theo.
Ai ngờ Lý thị vừa mới đi qua, thượng nguồn của sông ngòi càng thêm chảy xiết, làm chiếc bè phóng đi, gã sai vặt cũng bị rơi vào trong nước.
Vệ Đình xuống nước cứu người.
Bên kia sông chỉ còn lại Tô Tiểu Tiểu và Triệu Khang Ninh.
Cảnh Dịch từ phía sau hai người thúc ngựa đi đến.
Cảnh Dịch không nói hai lời nhảy xuống nước, nằm ngang trong dòng sông chảy xiết, hai tay bắt lấy hai đầu cầu gấy, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Lên đây."
Tô Tiểu Tiểu chần chờ: "Ta rất nặng..."
Đôi mắt trong veo sạch sẽ của thiếu niên nhìn nàng không chớp mắt: "Ai nói? Rõ ràng muội rất nhẹ."
Dòng sông càng lúc càng gấp, Cảnh Dịch phải chịu áp lực nước và cọ xát rất lớn.
Tô Tiểu Tiểu không hề do dự, giam lên bờ vai của hắn ta đi lên.
Triệu Khang Ninh cũng giam lên.
Ai mà ngờ, Cảnh Dịch vô cùng dứt khoát thu cánh tay lại, cũng không quay đầu lại xoay người lên cầu.
Triệu Khang Ninh đạp hụt, a một tiếng, ngã nhào vào trong nước!
Triệu Khang Ninh không biết bơi, trong chớp mắt đã bị lũ lụt cuốn đi.
Lúc này Vệ Đình đang ở trong nước cứu người.
Hắn vừa bắt được gã sai vặt, tay kia bắt được sợi dây thừng Vệ Lục Lang ném tới. Ngay khi hắn định lên bờ, Triệu Khang Ninh xuôi dòng trôi tới.
Triệu Khang Ninh bị sặc một bụng nước, khó chịu gần chết, thật vất vả nhìn thấy Vệ Đình, đáy lòng của nàng dâng lên hy vọng vô tận.
"Cứu - - ta - - với - -'
Nàng ta gào thét trong lòng.
Nàng ta là công chúa Bắc Yên, bí mật giết sứ thân Bắc Yên là một chuyện, trước mặt mọi người thấy chết mà không cứu lại là một chuyện khác, Vệ Đình làm mệnh quan triều đình không thể làm như vậy, nếu không hắn sẽ cho Bắc Yên một cái cớ phát binh.
Nhưng Vệ Đình đã không còn tay cứu nàng ta.
Bảo hắn buông tha mạng gã sai vặt là không thể nào.
Gã sai vặt cũng là người.
Rơi vào đường cùng, Vệ Đình đành phải một cước đá nàng ta lên bờ.
Triệu Khang Ninh tại chỗ bị đá ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh!
Khi phu xe và cung nữ của nàng ta mất chín trâu hai hổ chạy tới thì bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ.
Vị đầu heo này là ai?!
Sau khi đến nơi hành cung, Vệ Đình đặc biệt đi thỉnh tội Cảnh Tuyên Đế.
"Thần đả thương công chúa Bắc Yên, thần có tội."
Hắn ngữ khí thành khẩn, thái độ kính cẩn, thật sự khiến người ta soi không ra chút lỗi lâm.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn dùng một cước trực tiếp đạp lên mặt người ta, đang yên đang lành một công chúa tướng mạo tựa trích tiên lại bị hắn đạp thành đầu heo -
Cảnh Tuyên Đế muốn nói, hắn thật sự có bao nhiêu ghét bỏ mới dùng chân cứu người?
"Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần." Tiêu Trọng Hoa chắp tay nói: "Nhi thần sáng nay qua cầu, nếu lưu ý nhiều một chút, có lẽ có thể phát hiện cầu gỗ đã không chịu nổi sức nặng."
Lời này một câu trúng đích, nhắc nhở Cảnh Tuyên Đế.