Chương 1335: Ký Ức Hồi Phục 1
Chương 1335: Ký Ức Hồi Phục 1Chương 1335: Ký Ức Hồi Phục 1
"Được, chúng ta trở về." Tô Mạch nhẹ giọng nói.
Tô Ly ủy khuất nói: 'Nhưng ta muốn đi vào mà..."
"Này, rốt cuộc có ai nghe ta nói không?”
"Ta có còn là đệ đệ ruột của huynh không?"
Tô Ly biu môi, giận dỗi cầm lấy con mồi, không cam lòng tình nguyện theo Tô Mạch cùng Tô Tiểu Tiểu ra khỏi rừng.
Buổi chiều trận mưa kia đã cản trở một bộ phận tương đối người săn thú, không ít thiên kim đều cùng thị vệ đi tay không mà về, các nàng ngồi ở trong lêu xem bọn thị vệ đua ngựa.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu mang theo con mồi phong phú trở về, một đám vui mừng vô cùng mà nghênh đón.
"Tần Tô, ngươi bắt được thật nhiều thỏ!"
"Tô đại công tử, Tô ngũ công tử."
Mọi người cũng chào hỏi cùng Tô Mạch, Tô Ly.
Tô Ly thâm nghĩ, nàng bắt cái gì? Tất cả đều là ta bắt đó nha?
Trên yên ngựa ta không treo được nên mới treo ở trên yên ngựa của nàng và đại ca mài
Rất nhanh, công chúa Tĩnh Ninh cũng từ trong rừng đi ra.
Nàng ấu bắt sống hai con chuột.
Là cho Huệ An, Huệ An sống chết muốn đi theo nhưng nàng ấy không đồng ý, nếu không mang chút con mồi về cho Huệ An, Huệ An lại nháo.
Mặt trời lặn sau cơn mưa đặc biệt rực rỡ.
Mọi người đi săn lục tục trở về, Tiêu Độc Nghiệp cùng Tiêu Thuấn Dương cũng coi như thắng lợi trở về.
Lễ thân vương tươi cười đầy mặt, nghiễm nhiên cũng thu hoạch tương đối khá.
Cảnh Dịch thúc ngựa đi tới Tô Tiểu Tiểu, đưa túi vải trên yên ngựa cho nàng.
"Cầm lấy."
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong đúng là một rễ cây dược thảo hiếm thấy, loại cỏ này rễ cây vì lam sắc, nở ra đóa hoa là màu trắng, có độc tính rất nhỏ, nhưng dùng để chữa bệnh phong thấp rất tốt.
Là dược thảo Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy trên bản ghi chép của độc sư Tây Tấn.
Nhưng thảo dược này cực kỳ khó có được, nghe nói mọc ở trên vách đá...
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Cảnh Dịch, thiếu niên hai má bẩn thỉu, trán cũng bị rách một chút, trên bàn tay băng bó một khối băng gạc.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy tay của hắn ta, mở băng gạc ra, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của hắn ta: "Có đau không?"
Con ngươi Cảnh Dịch sáng như sao: "Không đau."
Tiêu Trọng Hoa hướng bên này nhìn lại, Cảnh Dịch nhảy vách núi hái dược thảo, làm hắn ta sợ hãi muốn chết.
Nhưng có thể quang minh chính đại đối tốt với nàng, cũng không hẳn không phải là may mắn.
Triệu Khang Ninh là mấy nhóm cuối cùng đi ra, nàng liếc mắt một cái nhìn thấy ở trong lều mát có Tô Tiểu Tiểu cùng Cảnh Dịch đang ngôi.
Hai người ngồi trên bồ đoàn, trên bàn bày đầy bình lọ thuốc, Tô Tiểu Tiểu đang xử lý vết thương cho Cảnh Dịch.
Ánh mắt của nàng ta lạnh lẽo, thúc ngựa đi đến chuồng ngựa bên cạnh, Cổ sư đã sớm chờ từ lâu.
"Hắn còn sống trở về, chuyện gì xảy ra?"
Nàng ta không vui hỏi.
Cổ sư khổ đại cừu thâm nói: "Cảnh tiểu hầu gia vẫn ở cùng một chỗ với Lễ thân vương Tây Tấn, ta không có cơ hội xuống tay."
Lễ thân vương cũng không phải dễ chọc.
Hắn ta nổi tiếng hung hãn, là một trong tứ đại ma đầu Tây Tấn, ở dưới mí mắt của hắn ta hạ độc, sợ không phải ngại mình sống quá lâu sao?
"Ta bại lộ không sao cả, nhưng vạn nhất liên lụy đến công chúa, tội đáng chết vạn lần."
Triệu Khang Ninh lạnh lùng nói: "Ta không muốn nghe những cái cớ này!"
Cổ sư nghiêm mặt nói: "Quá tam ba bận, ta lần sau nhất định sẽ không lại thất thủ!"
Triệu Khang Ninh trong lòng có chuyện quan trọng hơn, không rối rắm ở vấn đề của Cảnh Dịch quá lâu: "Ngươi hôm nay có vào khu bên trong rồi chứ?”
"Đi rồi." Cổ sư nói.