Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1344 - Chương 1350: Quỷ Phố Tỉnh Day 2

Chương 1350: Quỷ Phố Tỉnh Day 2 Chương 1350: Quỷ Phố Tỉnh Day 2Chương 1350: Quỷ Phố Tỉnh Day 2

Vệ Đình rất hiểu biết những chiêu thức võ công của ông ta.

Nhưng đêm nay, nội lực, chiêu thức, tất cả đều rất xa lạ, cứ như thể ông ta trở thành một võ học kỳ tài.

"Rốt cuộc thì ông có phải là Nam Dương Vương không?"

Vệ Đình chất vấn.

Nam Dương Vương tiếp chiêu của Vệ Đình: "Ta có phải là Nam Dương Vương không, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"

Vệ Đình phía sau tai phải của ông ta.

Lúc còn rất nhỏ hắn giận dỗi leo cây, nhưng trèo lên được lại không trèo xuống được. Chính Nam Dương Vương đã trèo lên trên tìm hắn, kết quả bị một nhánh cây làm trây sau tai.

Vết sẹo quen thuộc kia vẫn còn đó.

Trong lúc Vệ Đình quan sát vết sẹo, Nam Dương Vương nhân cơ hội, nhảy lên đầu tường, biến mất trong bóng tối vô ngần.

Giặc cùng đường chớ đuổi theo.

Nam Dương Vương đã sớm nhận ra có người trên nóc nhà, ông ta cố ý dẫn hắn đến đây.

Nếu như không phải là muốn nói chuyện gì với anh, vậy thì hẳn là còn có mục đích khác.

Vệ Đình còn chưa đến mức bị thù hận và khiếp sợ làm choáng váng đầu óc, hắn bình tĩnh nhìn theo hướng mà Nam Dương Vương chạy trốn, cất kiếm, trở về đình viện. ...

Trong phòng, Quỷ Phố đang định lên án hành vi ác liệt của 3 đứa nhóc.

"Con trai của ngươi! Bọn họ..."

Hắn ta vươn một ngón tay, quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngẩn người.

Ba đứa nhóc vừa nay còn đang phá phách, lúc này lại ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, nhìn hắn ta với vẻ mặt ngây thơ.

Quỷ Phố ngơ người.

Mấy tên tiểu tử thối này, thật là biết giả vờ.

Tô Tiểu Tiểu dẫn ba đứa nhóc đến chỗ Lý thị, sau đó lại trở vê phòng của Quỷ Phố, nhìn Quỷ Phố ngồi trên ghế hoài nghi nhân sinh, nàng hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Huynh tỉnh đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với huynh, nếu, nếu như cơ thể của huynh không có gì bất thường."

Tất cả những bất thường trong cơ thể Quỷ Phố đều đã bị tiếng kèn xô na của tên tiểu xú thí kia thổi chạy cả rồi, một chút cảm giác đau thương cũng không còn.

Tô Mạch gọi một ám vệ tới, bảo hắn ta bảo vệ ngoài cửa, không cho phép bất cứ ai đến gần. Ba người ngồi vây quanh bàn tròn.

Tô Tiểu Tiểu nói ra chuyện nàng đã nhìn thấy Nam Dương Vương.

Sâu khi Quỷ Phố nghe xong, hắn ta im lặng thật lâu.

Tô Tiểu Tiểu rút khăn ra, phủi phủi giữa không trung, lau nước mắt không tôn tại nơi khóe mắt, lời nói thấm thía: "Ta biết, hiện giờ huynh là tử sĩ của Tây Tấn, tử sĩ thì không có quá khứ, tất cả mọi chuyện của Vệ gia đều không còn liên quan đến huynh nữa. Nhưng mà, Nam Dương Vương lại không nghĩ như vậy. Hách Liên Nghiệp đã nói chuyện của huynh rồi, Nam Dương Vương biết huynh còn sống, ông ta... nhất định sẽ tìm huynh báo thù. Nếu huynh biết chuyện gì, xin huynh đừng giấu giếm, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách!"

Tô Mạch giật mình nhìn muội muội nhà mình.

Làm sao mà muội có thể nói dối một cách nghiêm trang như vậy được?

Quỷ Phố nhỏ giọng nói: "Ngươi không cần kích ta."

Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, thu khăn lại: "Vậy huynh chịu nói?"

Quỷ Phố muốn nói lại thôi, dừng một chút, hắn ta nói: "Nói trước, ta vẫn chưa khôi phục ký ỨC.

Tô Tiểu Tiểu gật đầu như gà mổ thóc.

Tùy huynh, sao cũng được!

Xem ra có hi vọng rồi, đúng thật là Quỷ Phố biết chuyện năm đó.

Quỷ Phố hít sâu một hơi, trên mặt bình tình, nắm tay đặt ở trên đùi: "Trước giờ ta chưa bao giờ nghĩ tới ông ta là người hãm hại Vệ gia. Nhưng nếu nhất định là ông ta, vậy hẳn là do lý do kia.'

Tô Tiểu Tiểu ra hiệu cho Quỷ Phố nói tiếp.

"Di chiếu của tiên đế." Quỷ Phố đáp.

Tô Tiểu Tiểu không hiểu, việc này liên quan gì đến di chiếu của tiên đế?
Bình Luận (0)
Comment