Chuong 1359: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 1
Chuong 1359: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 1Chuong 1359: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 1
Không bao giờ thừa nhận bản thân nàng mới là người học thói xấu!
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Vệ Đình cúi đầu cười, dịu dàng phủ lên người nàng, hai tay chống ở bên cạnh nàng, bá đạo giam cầm nàng dưới thân mình, trao cho nàng một nụ hôn thật sâu và nặng nề. ...
Tô Tiểu Tiểu ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại đột nhiên cảm thấy cơ thể đau nhức như không còn là của mình nữa, ngay cả xương cốt cũng đau.
"Thật đúng là lấy mạng người mà..."
Giọng nói khàn khàn này gần như không còn là của mình nữa.
Nếu biết cái giá để giải cổ trùng lớn như vậy thì nàng đã mặc kệ hắn rồi.
Vệ Đình lên triêu rôi, quần áo sạch sẽ được đặt bên gối, sàn nhà cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tô Tiểu Tiểu cũng khá hài lòng: "Người đàn ông này thật tốt... khụ! Không đúng, là rất tốt."
Vệ Đình lên triều, đến giờ Mão đã quay trở về, Tô Tiểu Tiểu vừa ăn xong bữa sáng mang từ bếp nhỏ lên, đang định đi ra ngoài.
Hai người gặp nhau ở cửa, một người cầm hộp thuốc nhỏ, một người cầm quả hạch đào lớn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn liền tức giận, đã nói là chỉ giải cổ trùng thôi, người này lại dày vò nàng cả đêm? I
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng, đưa tay lấy hộp thuốc từ tay của nàng: "Để ta."
"Ta không cần!" Tô Tiểu Tiểu tức giận bước qua ngưỡng cửa, chân đau nhức đến nỗi không nhấc được nên bị vấp ngã.
Vệ Đình ôm chặt lấy nàng, cơ thể mềm mại mang theo mùi thơm chỉ có của riêng nàng, những chuyện tối qua dần hiện lên trong đầu hắn, máu trong người hắn lại sôi trào lên thêm.
Hắn nhìn Tô Tiểu Tiểu trong lồng ngực, nghiêm túc hỏi: "Cổ trùng là nàng hạ đúng không?"
Tô Tiểu Tiểu tức giận, nhét hộp thuốc vào trong ngực hắn, đứng dậy: "Ai hạ cổ trùng chàng! Nếu ta muốn hạ, ta sẽ hạ độc chàng độc, chết, phu, quân!"
Vệ Đình: "Nàng thật là độc ác."
Tô Tiểu Tiểu hung dữ nói: "Biết vậy là tốt!"
Hôm nay phải đi trị thương cho Hách Liên Nghiệp, Vệ Đình biết nàng mệt nên đặc biệt chạy về đi cùng nàng, kiệu cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Hai người ngồi kiệu đi tới cửa phủ, rồi lại đổi sang xe ngựa đi đến dịch quán.
Là Tô Tiểu Tiểu đã cứu sống Hách Liên Nghiệp, các thái y khác đều không dám nhận ông ta, sợ không cẩn thận sẽ cứu chết Hách Liên Nghiệp. Cảnh Tuyên Đế cũng buộc phải ra chiếu chỉ, yêu cầu mỗi ngày Tô Tiểu Tiểu đều phải đến Dịch Quán chữa trị cho Hách Liên Nghiệp.
Triệu Khang Ninh không muốn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, nhưng nghe nói Vệ Đình cùng nàng đi tới, thì con ngươi của nàng ta trong nháy mắt lập tức sáng ngời, thay lên một thân váy dài tay áo xinh đẹp áp đảo quần chúng, cài thêm trâm châu quý và đeo trang sức lộng lẫy.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, nàng ta đúng thật là một mỹ nhân.
"Công chúa.' Cổ sư đi tới trước cửa.
Triệu Khang Ninh đang ngồi trước gương đồng, tự mình chọn một đôi khuyên tai trân châu đeo lên: "Vệ Đình quả nhiên tới đây, ngươi nói xem, ngài ấy tới tìm ta sao?"
Cổ sư mỉm cười: "Đương nhiên là ngài ấy đến đây để gặp công chúa."
Triệu Khang Ninh hỏi: "Ngươi chắc chắn lần này không thất bại?"
Cổ sư cực kỳ kiên định nói: "Ta chắc chắn."
Triệu Khang Ninh nhấp nhấp đôi môi lên giấy son đỏ tươi, nhìn nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ trong gương đồng, hài lòng đứng dậy: "Vậy được, ta đi gặp ngài ấy."
Để bảo vệ sự an toàn của Hách Liên Nghiệp trước sự chứng kiến của mọi người, Cảnh Tuyên Đế phái trọng binh canh gác Dịch Quán.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra lệnh bài được Cảnh Tuyên Đế ngự ban, dẫn Vệ Đình thuận lợi đi vào viện của Hách Liên Nghiệp.