Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1355 - Chuong 1361: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 3

Chuong 1361: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 3 Chuong 1361: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 3Chuong 1361: Tieu Ho Gap Nam Duong Vuong 3

Sau khi ba đứa nhỏ đứng vững, đáng yêu ngẩng đầu nói: "Tạm biệt bá bát!"

“HU

Quỷ Phố hu lạnh một tiếng, không quay đầu lại bước đi.

Người đánh xe đang đợi ở một con hẻm nhỏ gân đó.

Ba đứa nhỏ lạch cạch chạy vào sân.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư hul"

Trong phòng, Lăng Vân đang ngồi quỳ trên đệm, run tay một cái, lập tức muốn đứng dậy rời đi!

"Sư phụ! Con nhớ người quát"

Đại Hổ nhảy vào ôm lấy chân phải của hắn ta.

"Sư phụ! Nhị Hổ cũng rất nhớ người!"

Nhị Hổ ôm chân trái.

"Tiểu Phủ nhớ nhất!"

Tiểu Hổ không còn chân nào để ôm, đành lao thẳng về phía hắn ta.

Lăng Vân run rẩy toàn thân!

Không được ôm chân thứ ba của tal

Lăng vân đã thành công bị ba cậu bé ôm ngã.

"Sư hu! Con đã học được một loại nhạc cụ mới!"

Tiểu Hổ lộc cộc chạy ra ngoài, mang cây đàn nhị mà cậu bé để ở cửa vào.

"Mạc Tà bá bá tặng cho con! Bá ấy còn khen con kéo đàn giỏi, bảo con sau này đừng kéo nữal"

Lăng Van:

Lăng Vân nhìn cây đàn nhị quen thuộc với vẻ mặt giật mình.

Tiểu Hổ khoanh chân ngồi xuống trên sàn gỗ sạch sẽ: "Sư hu, con kéo đàn cho người nghel Hôm qua con mới học được! Con đã học được cả rồi!"...

Ngoài hẻm, Cổ sư đột nhiên nghe thấy tiếng một con lừa hí, Cổ trùng trong tay ta cũng bị dọa chết mất hai conl

'Sư hu! Sư huU” "Tiểu Hổ, con đừng kéo nữa, ta muốn đánh đàn!"

"Con ồn ào quái"

Những thanh âm nhỏ này... Cổ sư dừng ngựa lại.

Ông ta áp sát vào tường lắng nghe hồi lâu, xác định chính là ba cậu bé của vệ gia, ông ta đã từng nhìn thấy bọn họ trong cung điện.

Ông ta lo lắng không tìm được cách đối phó với Vệ Đình, cách không phải đã đến rồi sao?

Nghe nói, ba đứa trẻ này đều được Hộ Quốc Công ở quê nhận nuôi nhưng hai gia đình đều rất yêu quý.

Bắt được bọn chúng, còn không sợ Vệ Đình cắn câu sao?

"Vệ Đình ơi là Vệ Đình, lần này coi như ngươi đã rơi vào tay ta rồi."

Cổ sư dẫn theo sư phụ của mình, ẩn nấp trong hẻm hơn nửa ngày, cuối cùng, Đặng An mang theo ba cậu bé đi ra.

Mới nhìn thấy bọn họ, Cổ sư còn tưởng rằng mình đã nhận nhầm rồi.

Trong cung rõ ràng chỉ là ba đứa trẻ dung mạo bình thường, bây giờ lại như ba tiểu tiên đồng tựa như từ trong tranh vẽ bước ra.

Thật là dễ thương quá.

"Đại Hổ, ta không muốn cái này." Tiểu Hổ đưa quả táo bị cắt một nửa cho Đại Hổ.

Đại Hổ miễn cưỡng cầm lấy nửa quả táo còn thừa lại từ em trai của mình, không thể lãng phí mà phải tự mình ăn.

"Nhị Hổ, ta muốn ăn của ngươi." Tiểu Hổ nói.

"Không." Nhị Hổ bỏ chạy.

Đại Hổ, Nhị Hổ... những cái tên này đều không sai, những đặc điểm còn lại cũng đúng.

Xem ra lúc ở trong cung bọn họ đã dịch dung.

Lạ thật, ba đứa bé có gì mà không thế thấy mặt? Tại sao lại phải dịch dung cho chúng?

"Vệ gia có bí mật gì đó, ta lập công lớn rồi."

Cổ sư cười đắc ý, dẫn theo mấy người đi vào vườn cây ăn trái.

Ông ta bảo với cao thủ đi cùng mình bế một đứa bé trong số đó đi.

Vừa ngồi lên xe ngựa, bánh xe đã bị người ta gõ vào.

Bùm, bùm, bùm.

Ông ta đẩy cửa sổ xe ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu.

Ông ta nheo mắt lại.

Đại Hổ nói: "Tại sao ngươi lại mang em trai ta đi?" Không đợi câu trả lời của Cổ sư, Đại Hổ tiếp tục nói: "Ngươi làm như vậy là bất lịch sự. Ba người chúng ta phải ở cùng nhau!"

Sau đó Đại Hổ và Nhị Hổ cũng bị đem đi luôn.

Cổ sư hưng phấn lái xe tới một sân viện vắng vẻ ở ngoại ô thành.

Ông ta vội vàng xuống xe, đi vào trong sân viện quỳ một chân xuống: "Chủ nhân! Ta bắt được ba con tin! Bây giờ ta sẽ luyện chúng thành cổ con!"
Bình Luận (0)
Comment