Chương 1364: Ba Quái Vật Nhỏ 1
Chương 1364: Ba Quái Vật Nhỏ 1Chương 1364: Ba Quái Vật Nhỏ 1
"Vệ gia?" Nam Dương Vương nghỉ ngờ nhíu mày, cất bước đi tới trước mặt ba cậu bé, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng.
Ba cậu bé cũng ngước nhìn ông ta, đôi mắt to đen láy trông thật đáng yêu.
Hôm nay ba người cũng không ngụy trang, là gương mặt thật vốn có. Lông mày này, khuôn mặt này, tất cả đều cực kỳ giống Tiêu Mẫn, nếu không phải do ăn mặc khác đi, chắc chắn sẽ giống như ba Tiêu Mẫn thu nhỏ.
Nam Dương Vương chăm chú nhìn ba người: "Me các ngươi là ai?"
Đại Hổ lắc đầu: "Không thể nói cho ngươi biết."
Nam Dương Vương lại hỏi: "Cha thì sao?”
Đại Hổ nói: "Vệ Đình."
Bán cha không chút do dự chút nào.
Nhị Hổ nghiêng đầu nhìn ông ta: "Ngươi là ai? Ngươi kêu người kia đưa chúng ta tới đây sao? Ngươi có thông báo cho sư phụ chưa? Nếu ngươi không thông báo sư phụ sẽ lo lắng."
Nam Dương Vương không hề chớp mắt nhìn bọn chúng.
Đột nhiên có người gọi: 'Ngoại công."
Tiếng ngoại công này khiến vẻ mặt của Nam Dương Vương dừng lại.
Ông ta cau mày nhìn ba Tiểu Đậu Đinh búng ra sữa, sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.
Đó là một bé gái bốn tuổi đi ngang qua cửa gọi ngoại công.
Một người đàn ông trung niên mỉm cười, bế cô bé lên, cười hỏi: "Cháu muốn đi đâu chơi?"
"Cháu muốn ăn kẹo hồ lô." Cô bé nói với giọng ngọt ngào.
Người đàn ông trung niên vui vẻ cười: "Được! Ngoại công dẫn cháu đi mual"
Ba đứa nhỏ cũng nhìn thấy cảnh này.
Tiểu Hổ chớp mắt và gọi ngoại công thì được ăn kẹo, cậu bé cũng muốn ăn.
Cậu bé mở miệng định gọi.
Miệng nhỏ của cậu bé đã bị Đại Hổ chặn lại.
"Không thể gọi ngoại công lung tung được!" Đại Hổ nghiêm túc dạy em trai ngổ ngáo của mình.
Tiểu Hổ không hiểu ngoại công là gì, nhưng Đại hổ thì hiểu, các xưng hô: gia gia, nãi nãi, thúc bá đều giống nhau, nhưng ngoại công lại được dùng để chỉ một người cụ thể. Ví dụ: có thể gọi bất kỳ người lớn tuổi nào trong làng nào là gia gia: Lý gia gia, Trương gia gia, v. v.... nhưng không thể gọi Lý ngoại công hoặc Trương ngoại công được. "Chỉ có cha của mẫu thân mới được gọi là ngoại công."
Đại Hồ hiểu rõ, cậu bé chỉ vào Nam Dương Vương: "Ông ấy không phải."
Nam Dương Vương cau mày.
"Cha của mẫu thân là gia gia!" Nhị Hổ nói.
"Đúng vậy! Gia gia! Gia gia! Gia gia!" Tiểu Hổ nghĩ đến Tô Thừa, hưng phấn nhảy dựng lên.
Câu hỏi này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Đại Hổ... Tại sao cha của mẫu thân người khác là ngoại công, còn cha của mẫu thân họ lại là gia gia thế?
Tương lai cậu bé học được một từ - con rể đến cửa.
Nhưng rõ ràng là hiện tại cậu bé còn không biết.
Đại hổ mắc nghẹn.
"Đại Phủ ngốc! Đại Phủ ngốc!" Tiểu Hổ chạy vòng quanh Đại Hổ
"Ta không phải đồ ngốc!" Đại Hổ dậm chân.
Tiểu Hổ vừa chạy vừa làm mặt quỷ lè lưỡi: "Đến đây, đến đây! Đến bắt ta đi! ha ha hai”
Đại Hổ đi bắt em trai thối.
Nhị Hổ ba phải: "Tiểu Hổ chạy nhanh lên! Đại Hổ, cố lên!"
Ba đứa trẻ bắt đầu chơi đùa trong viện, nơi vốn yên tĩnh nhiều năm bỗng trở nên ồn ào.
Cổ sư biết chủ nhân nhà mình thích yên lặng, liền đi đến bên cạnh, nói: "Chủ nhân, đợi ta cho bọn chúng ít cổ, bọn chúng sẽ lập tức..."
Nam Dương Vương ngắt lời ông ta: "Gọi Bò Cạp đến đây."
Cổ sư sửng sốt một lát, liếc nhìn ba đứa trẻ chạy vòng quanh nói: 'Dạ."
Bò cạp là biệt danh, không phải tên thật.
Cổ sư thả chim bồ câu liên lạc.
Khoảng nửa giờ sau, người đàn ông có biệt danh là Bọ Cạp xuất hiện trong thư phòng của Nam Dương Vương.
"Bọ Cạp bái kiến chủ nhân."
Từ Khánh quỳ một chân xuống và kính cẩn hành lễ.
'Lêu lêu lêu- lêu lêu leu-
Tiểu Hổ đang lắc mông trong viện.