Chương 139: Cứu Giúp 2
Chương 139: Cứu Giúp 2Chương 139: Cứu Giúp 2
Tô Nhị Cẩu vội đi nhà bếp nhìn: “Trời ơi! Nồi bị cháy thủng rồi!”
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ, Phù đại nương là tính rửa cải mai khô mang đi nhà bếp nấu cơm, nhưng băng thiên tuyết địa, lòng bàn chân bà trơn té ngã.
Bà ấy thử tự mình bò dậy, có lẽ là lớn tuổi, lại có lẽ là rơi quá nặng, bà ấy không thể thành công
Phù lang trung không ở đây, quan hệ của bà ấy và láng giềng lại không quá hòa thuận...
Cuối cùng, bà ấy cứ té xỉu ở trên nền tuyết như vậy.
"Tỷ! Phù đại nương còn thở không? Tỷ nhường một chút, ta đưa bà ấy vào nhài"
"Trước đừng động vào bà ấy, ta kiểm tra một chút."
Phải trừ thân thể tồn tại ngoại thương hoặc gãy xương hay không.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu khám bệnh cho bà ấy.
Cái trán và lòng bàn tay hai tay bị trầy da rất nhỏ, không có vết máu rõ ràng, nhưng chân trái bà ấy bị gấy xương.
"Bị thương không nhẹ." Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Nhị cẩu, đi nhà bếp tìm mấy củi đốt, phải là cái loại vừa bẹp lại lớn này, không có đệ che mấy mảnh"
"Vâng!"
Tô Nhị Cẩu đồng ý.
Tô lão phụ thân là người biết võ, bị thương là chuyện thường, một ít vết thương nhỏ đều tự mình xử lý.
Hàng năm cậu đi theo phụ thân cậu, ít nhiều cũng kiến thức được, hiểu rõ tỷ cậu muốn chính là tấm nào.
Không bao lâu cậu bổ vài mảnh đến.
"Tỷ, ngươi xem có đủ hay không?"
Tô Tiểu Tiểu xem xét, nói: "Đủ rồi, đệ đi gian nhà kho kia, ta nhớ rõ trên giá bên tay trái treo mảnh vải sạch sẽ."
Tô Nhị Cẩu nói: "Tỷ, cái này tỷ đều nhớ rõ!"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Nhanh lên! Bà ấy đông lạnh hỏng rồi, lại không vào nhà sẽ nguy hiểm!"
"Haizl"
Tô Nhị Cau đi lấy mảnh vải tới. Tô Tiểu Tiểu băng bó lại xử lý đơn giản cho chân của Phù đại nương: "Trong chốc lát nâng cẩn thận một chút."
Người đông cứng dễ dàng phát sinh gãy xương lần thứ hai.
Tô Nhị Cẩu dọn một ván cửa cũ đến.
Hai người tỷ đệ thật cẩn thận dùng ván cửa nâng người trở về trên giường Phù đại nương.
Tình huống của Phù đại nương rất không ổn.
Tuy gấy xương không đến mức muốn mạng của bà ấy, nhưng mà bà ấy mất nhiệt nghiêm trọng, nếu không thể kịp thời khôi phục nhiệt độ cơ thể, có thể rốt cuộc bà ấy vẫn không thể tỉnh lại.
Cứu giúp người bệnh mất nhiệt bước đầu tiên là thoát khỏi hoàn cảnh nhiệt độ thấp và vật thể đóng băng.
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng cởi bỏ y phục lạnh băng cho bà ta: "Nhị Cẩu! Đi nhà bếp lấy chậu than tới! Phải nhanh! Lại đốt mấy thùng nước ấm tới!"
Tô Nhị Cẩu: "Nồi..."
Tô Tiểu Tiểu: "Đi tìm láng giềng mượn, khách khí chút!"
"Vâng."
Tô Nhị Cẩu xoay người đi ra ngoài.
Gió tuyết lạnh thấu xương trong khoảnh khắc như đè ép xuống, không lưu tình chút nào mà thổi đầy mặt Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu không khép miệng lại, hút một ngụm tuyết, sặc đến không chịu được.
"Khụ khụ khụ!"
"Phut phụt phụt!
Cậu ghét bỏ phun rớt tuyết trong miệng, gõ vang cổng nhà cách vách.
Mở cửa chính là phụ nhân mới vừa nói chuyện với bọn họ.
Phụ nhân vừa mới đang vẩy nước quét nhà, trong tay còn cầm một cái cái chổi treo tuyết.
"Lại làm sao vậy?" Phụ nhân hỏi.
Đại khái là không thích Phù đại nương, biết được hai người tỷ đệ là tới tìm Phù đại nương, cũng không có sắc mặt gì tốt với hai người bọn họ.
Tô Nhị Cẩu ghi nhớ tỷ cậu dặn dò, rất khách khí nói: "Phu nhân, xin hỏi trong nhà ngài có nhiêu nồi không? Ta muốn mượn ngài một cái nồi."
Tô Nhị Cẩu khi làm ác bá hung đầu hãn não, ngoan lên kỳ thật là tiểu tử rất thuận mắt, hơn nữa giọng nói lại dịu ngoan, rất... Rất khiến người thích.
Phụ nhân ho nhẹ một tiếng, không nóng không lạnh nói: 'Mượn nồi làm gì?" Chương ¡37. Cưu GIÚP < Tô Nhị Cẩu đúng sự thật nói: "Phù đại nương cách vách té xỉu, nồi trong nhà cháy thủng, ta muốn mượn nồi nấu cho bà ta chút nước ấm."