Chuong 1369: Lam Me Thi Manh Me 3
Chuong 1369: Lam Me Thi Manh Me 3Chuong 1369: Lam Me Thi Manh Me 3
Sau đó, ba đứa trẻ biến thành những chiếc đuôi nhỏ đi theo chủ nhân từng bước cho đến khi ngủ quên trong phòng chủ nhân.
"Chủ nhân không phải là người niệm tình cũ... Chẳng lẽ chủ nhân định dùng mấy đứa trẻ đó uy hiếp Vệ gia à?"
"Ta không biết." Mặt Từ Khánh không có biểu cảm gì.
Cổ sư cười nhạt nói: "Không phải ngươi là người hiểu rõ chủ nhân nhất hay sao? Đoán không ra chủ nhân nghĩ gì à?"
Từ Khánh hỏi: "Ngươi cho rằng hôm nay tại sao ta bị phạt?"
Cổ Sư nghẹn lời.
Từ Khánh cảnh cáo: "Tốt nhất ngươi đừng đoán tâm tư của chủ nhân, thành thật làm việc của ngươi đi, hay là ngươi muốn nếm thử mùi vị bị phạt như ta hôm nay."
Nghĩ đến cảnh da thịt Từ Khánh bị rách, da đầu Cổ sư tê dại.
Cổ sư hừ lạnh một tiếng: "Ta không quan tâm. Dù sao chủ nhân đã hứa với ta, ta có thể sử dụng bọn họ làm cổ con, bây giờ ta bắt một đứa cổ trùng ăn!"
Từ Khánh không chịu nổi thủ đoạn bẩn thỉu của ông ta, nhưng cũng không ngăn cản.
Hai người chia tay nhau, một người đi bắt đứa trẻ đang ngủ, một người về nhà.
Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Từ Khánh theo bản năng cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm.
Trong đêm, âm thanh xé toạc bầu trời từ xa đến gần, lao về phía hai người như tia chớp!
Từ Khánh một chưởng đẩy Cổ sư ra, đột nhiên rút kiếm, cắt đứt một mũi tên!
Một mũi tên khác cắm sâu vào tường, đuôi mũi tên rung chuyển, thể hiện sức mạnh to lớn, nếu Từ Khánh không đẩy Cổ sư ra xa thì đã bị bắn xuyên đầu, vỡ não.
Cổ sư rùng mình, vội vàng trốn sau cây cội.
Từ Khánh nhìn bóng đêm, cảnh giác nói: "Đừng lén lút nữa, ra ngoài đây đi!"
VùI
Một mũi tên khác bắn xuyên không trung, thậm chí còn nhanh hơn mũi tên trước đó!
Từ Khánh lại dùng kiếm chém, cắt đứt mũi tên!
Tuy nhiên, điều hắn ta không ngờ tới là, mũi tên lần này ẩn giấu một bí mật, khi nó vỡ ra, bột phấn bên trong bay ra ngoài.
Hắn ta sửng sốt: "Không được rồi! Là thuốc mê!"
Đây là mũi tên do Cảnh Dịch chế tạo cho Tô Tiểu Tiểu, chuyên dùng để đối phó với cao thủ, khiến người ta khó lòng đề phòng.
Khuyết điểm của nó là chỉ có thể sử dụng được một lần, đến lần thứ hai đối phương sẽ không dễ dàng mắc bay nữa.
Từ Khánh cũng vọt ra sau cây cột.
"Ngươi có sao không?" Cổ Sư lo lắng hỏi.
Từ Khánh cố trấn tĩnh lại nội lực rối loạn bên trong: "Trúng thuốc mê rồi."
Cổ Sư không kìm được liền oán trách: "Bây giờ ai lại thể nhét thuốc mê vào trong mũi tên chứ... Đúng là một tên gian xảo..."
Lập tức ánh mắt hắn ta nhìn vào mũi tên cắm sâu vào tường, vẻ mặt trở nên phức tạp: "Cung tiễn thủ của triều đình ư? Người Vệ gia? Không đúng, bây giờ là người của Lãnh gia rồi. Hôm nay ngươi bị kẻ khác theo dõi sao?"
"Ta cắt đuôi rồi." Từ Khánh chắc chắn.
Cổ Sư không nhịn được cười khinh: "Vậy ngươi nói thử xem cung tiễn thủ này từ đâu tới?"
Từ Khánh nói: “Có lẽ là theo ngươi tới."
Sắc mặt Cổ Sư tối sầm lại: "Đi theo ta tới thì sẽ không đợi đến bây giờ mới động thủ chứ?"
Từ Khánh cũng không rõ.
Hắn ta khi nấy phản ứng kịp thời nên thuốc mê thấm vào không nhiêu nhưng loại thuốc mê này dường như không phải loại thuốc mê thông thường.
Viul
Đối phương lại bắn thêm một mũi tên!
Cổ Sư mới vừa ló đầu ra liền bị dọa sợ rút đầu lại.
Cảm giác bị kẻ khác ẩn náu trong bóng tối rồi mai phục mình đúng là không dễ chịu mà.
Hai người bọn họ bất động, đối phương cũng không động nhưng chỉ cần có ai khẽ ló đầu ra thì mũi tên đối phương liên phóng tới.
Cổ Sư chau mày nhìn Từ Khánh: "Còn bao lâu nữa ngươi mới có thể ép thuốc mê ra khỏi người?"
"Không nhanh như thế đâu...' Từ Khánh cố gắng vận nội lực.