Chương 1388: Đồng Minh Cường Đại 1
Chương 1388: Đồng Minh Cường Đại 1Chương 1388: Đồng Minh Cường Đại 1
Vẻ mặt Tô Thừa mờ mit: "Con làm gì lén lút như vậy?”
"Là Hộ Quốc Công đã trở lại sao?"
Trong phòng khách truyền ra tiếng hỏi chuyện trăm miệng một lời của hai đại mỹ nhân.
Lông tơ Tô Thừa dựng lên, lập tức che kín miệng chính mình.
Ông cho khuê nữ và nhi tử một đôi mắt nhỏ.
Hai người hiểu ý.
Ba người khẽ meo meo trốn ra sau bụi hoa bên cạnh.
Ba người ngồi xổm trên mặt đất, vô cùng không có hình tượng.
Tô Thừa nhỏ giọng hỏi: "Sao các nàng tới đây?"
Tô Nhị Cẩu cũng đặc biệt nhỏ giọng: "Đến làm kế mẫu cho ta, phụ thân muốn thú người nào?"
Tô Thừa vươn nửa cái đầu, nhìn vê phía phòng khách, e sợ bị phát hiện, một giây lại lùi về: "Người nào cũng không thể thú."
Tô Nhị Cẩu dũng cảm nói: "Không sao, con không sợ bị lừa, cũng không sợ bị đánh, phụ thân thích là được. Cùng lắm thì con dọn đi nhà tỷ của con."
Tô Thừa tát vào gáy cậu một cái: "Một câu sau mới là trọng điểm đi!"
Muốn ở với tỷ trụ con muốn điên rồi!
Tô Nhị Cẩu u oán mà sờ đầu: "Ai bảo ngài làm cơm khó ăn như vậy?"
Tô Thừa xù lông, thấp giọng nói: "Ta đã không làm cơm! Là tổ phụ con làm!"
Tần Thương Lan vì đền bù khuyết điểm nhiều năm, lại rửa tay làm canh, tự mình nấu cơm cho Tô Nhị Cẩu, phòng bếp đều cháy mấy lần.
Lý trí Tô Tiểu Tiểu nhắc nhở, ngón tay béo chọc chọc bả vai hai người bọn họ: "Này, có thể đừng cãi nhau hay không?”
Tô Thừa ho nhẹ một tiếng: "Ta không nghĩ tới tìm kế mẫu cho hai con."
Tô Tiểu Tiểu: "Yếm..."
"Khu khu khul Tô Thừa bị sặc.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Về sau con và Nhị Cẩu đều thành thân, một mình ngài lẻ loi, quá đáng thương, tìm người chăm sóc chính mình, con và Nhị Cẩu đều cảm thấy khá tốt."
Tô Nhị Cẩu gật đầu.
Trong lòng bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân, nhưng không đại biểu họ muốn nhìn phụ thân họ sống cô độc quãng đời còn lại. Phụ thân và tỷ tỷ cậu nuôi cậu lớn không dễ dàng, thật nhiều người tới cửa làm mai, phụ thân cậu đều từ chối, hiện giờ bọn họ đã lớn, không cần phải chăm sóc, phụ thân cậu cũng nên tính toán vì chính mình.
Tô Thừa thở dài: "Hai nàng ... Xác thật khó..."
Một người là hoàng nữ Tây Tấn, một người là Thái hoàng thái hậu, ông lấy nào cũng đều sẽ không được cho phép.
Cảnh Tuyên Đế là không có khả năng để binh quyền rơi khỏi tay ông ta, ông muốn thú hoàng nữ Tây Tấn, cũng chỉ có thể để cho cả Tần gia từ bỏ binh quyền, ông đi Tây Tấn tới cửa làm nữ tế cho người ta.
Tần Gia Quân là tâm huyết cả đời Tần Thương Lan, nào có thể trôi theo nước chảy như vậy?
Về phần Bạch Hi Hòa, vậy càng khó hơn.
Ông thở dài một tiếng: "Trừ phi tạo phản."
"Nhi tử con muốn tạo phản?" Giọng nói của Tần Thương Lan chợt xuất hiện ở sau người.
Tô Thừa khiếp sợ, đứng lên nói: "Phụ thân? Sao ngài lại tới đây? Không phải, ta..."
"Ta đã biết." Tần Thương Lan thủ thế không cần nói nữa, đau đớn kịch liệt nhìn trời, xoay người đi vào bóng đêm.
Tô Thừa muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về phía đại khuê nữ béo: "Con, ý tổ phụ con là gì..."
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Kế mẫu ( không biết )!"
Tô Thừa: "222"
Bạch Hi Hòa phải trở về ở trước khi cửa cung đóng cửa, hoàng nữ Tây Tấn tự do hơn nhiều, dù bà ấy bận vẫn ung dung mà phất tay với Bạch Hi Hòa.
Bạch Hi Hòa dậm chân, nói với Tô Thừa tránh ở sau bụi hoa: "Ngươi tiễn ta!"
Tô Thừa: ”...
Tô Thừa yên lặng chuẩn bị xe ngựa, đưa Bạch Hi Hòa ra phủ.
Hoàng nữ Tây Tấn buồn cười nhìn về phía bụi hoa: "Xuất hiện đi."
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cau đứng dậy.